Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1531: Thiên tài tập hợp (2)

"Ly Hỏa trảm!"

Âu Dương Minh Nguyệt bấm niệm kiếm quyết, chín thanh phi kiếm màu đỏ quang mang đại thịnh. Huyễn hóa ra mấy trăm đạo bóng kiếm màu đỏ giống hệt nhau, điện thiểm lôi trì nhập vào bên trong biển lửa, vang lên một trận "Khanh khanh" trầm đục.

Mày liễu nàng vừa nhíu, hai con khôi lỗi thú này của Vương Hữu Vi còn khó đối phó hơn so với nàng tưởng tượng.

Trên mặt Vương Hữu Vi lộ ra thần sắc đắc ý, hai con khôi lỗi thú bậc hai này có luyện thêm kim ly thạch. Kim ly thạch là luyện khí tài liệu bậc ba, thường dùng để luyện chế pháp bảo phòng ngự, nước lửa bất xâm. Luận năng lực công kích, hai khôi lỗi thú bậc hai này không phải quá mạnh, nếu luận về năng lực phòng ngự, có thể so với pháp bảo phòng ngự sơ hình.

Âu Dương Minh Nguyệt biến đổi kiếm quyết, tiếng xé gió vang lớn. Mấy trăm thanh phi kiếm màu đỏ giống hệt nhau từ bên trong biển lửa bay ra, thẳng đến công kích Vương Hữu Vi.

Vương Hữu Vi không chút hoang mang, lấy ra một mặt gương màu lam lớn bằng bàn tay, chuẩn xác đánh úp lại phi kiếm màu đỏ, quát khẽ một tiếng: "Định."

Một mảng lớn sáng mờ màu đỏ thổi quét mà ra, lập tức che kín toàn bộ phi kiếm màu đỏ. Toàn bộ phi kiếm màu đỏ nhất thời ngừng lại, vẫn không nhúc nhích, lơ lửng ở giữa không trung.

Âu Dương Minh Nguyệt chau mày, muốn sử dụng thủ đoạn công kích khác. Bỗng một tiếng rống làm đau đớn màng tai vang lên, một cỗ âm ba màu vàng thổi quét ra. Biển lửa chợt bị diệt, âm ba màu vàng đánh thẳng đến vị trí của Âu Dương Minh Nguyệt.

"Xẹt xẹt" tiếng xé gió vang lên, mấy chục thủy tiễn màu lam giống như mưa sao sa vậy, tiến thẳng đến Âu Dương Minh Nguyệt.

Âu Dương Minh Nguyệt không dám sơ ý, ngọc thủ run lên, một thanh phi kiếm có hồng quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên tay nàng. Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, tiếng kiếm minh vang lên, rậm rạp kiếm quang màu đỏ thổi quét ra.

Oành đùng đùng!

Một trận tiếng gầm rú thật lớn vang lên, rậm rạp kiếm quang màu đỏ trảm vỡ nát âm ba màu vàng. mấy chục thủy tiễn màu lam cũng ngăn không được kiếm quang màu đỏ. Sau khi đánh tan âm ba màu vàng cùng thủy tiễn màu lam, kiếm quang màu đỏ cũng tán loạn không thấy.

Kim quang chợt lóe, một mảng lớn côn ảnh với ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, tạp hướng Âu Dương Minh Nguyệt.

Âu Dương Minh Nguyệt ngọc dung đại biến, vội vàng vung phi kiếm trên tay chắn hướng đỉnh đầu.

Khanh!

Một cỗ cự lực đánh úp lại, Âu Dương Minh Nguyệt bay ngược đi ra ngoài, nàng còn chưa rơi xuống đất, một đạo lam quang nhạt như không thấy xuyên thủng hộ thể linh quang của nàng.

"Vương Hữu Vi thắng."

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố nói, nếu là đấu pháp sinh tử, Âu Dương Minh Nguyệt đã sớm chết.

"Nhường rồi, Âu Dương tiên tử."

Vương Hữu Vi hai tay ôm quyền, khiêm tốn nói.

Hắn lấy ra khôi lỗi thú ngăn địch, một mặt là vì có lòng tin đối với phòng ngự của khôi lỗi thú. Một mặt khác, cũng là dụ Âu Dương Minh Nguyệt sử dụng phi kiếm công kích hắn. Nếu định trụ đầy đủ phi kiếm Âu Dương Minh Nguyệt tế ra, hắn chưa chắc có thể thắng.

"Ta ở kiếm đường chỉ là trung đẳng, ngươi cũng không nên sơ ý. Gặp được đệ tử tinh nhuệ của kiếm đường, ngươi sẽ không dễ dàng thắng như vậy đâu."

Âu Dương Minh Nguyệt thu hồi phi kiếm, đi xuống lôi đài.

Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, trong lòng Vương Hữu Vi cả kinh, quay đầu nhìn về hướng ngọn nguồn thanh âm.

Một tòa lôi đài, một người nam áo đỏ cao cao gầy gầy đứng ở góc, vẻ mặt hắn đầy đắc ý. Ở đối diện hắn là một mảng biển lửa mấy trăm trượng màu đỏ.

Trận pháp che kín lôi đài chợt ẩn hiện không ngừng, tựa như tùy thời đều có thể thoát phá.

Người nam áo đỏ bấm niệm pháp quyết, bảy thanh phi đao hồng quang lập lòe hào quang đại trướng. Hóa thành một con hỏa mãng dài mấy trượng trưởng màu đỏ, quanh thân bọc một tầng hỏa diễm màu đỏ. Nó nhảy vào bên trong biển lửa màu đỏ, truyền ra một trận kim loại chạm vào nhau trầm đục.

Oành đùng đùng!

Bảy thanh phi đao màu đỏ chợt bắn ra từ bên trong biển lửa. Kim quang rậm rạp không hề có dấu hiệu cũng từ bên trong biển lửa bay ra, nháy mắt đến trước mặt người nam áo đỏ.

Người nam áo đỏ bị dọa giật mình, vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu đỏ lớn bằng bàn tay, nháy mắt trướng đại, che chắn ở trước người.

Thuẫn bài màu đỏ giống như giấy vậy, bị kim quang rậm rạp xuyên thủng. Kim quang rậm rạp bị linh quang hộ thể của người nam áo đỏ chặn lại.

Kim quang chợt lóe, một thanh niên áo vàng sắc mặt kiên nghị không hề có dấu hiệu xuất hiện ở trước mặt người nam áo đỏ. Toàn thân hắn trải rộng linh văn màu vàng, mười phần cổ quái.

Hai đấm của thanh niên áo vàng bọc một tầng kim quang chói mắt, nện ở trên linh quang hộ thể của người nam áo đỏ.

Vang lên hai tiếng trầm đục, linh quang hộ thể đều bị thoát phá. Người nam áo đỏ bị thanh niên áo vàng đánh trúng hai đấm, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi ra ngoài, hộc không ít máu.

Người nam áo đỏ rơi trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, khí tức uể oải.

"Hoàng Phủ ngọc thắng."

Sắc mặt Vương Hữu Vi trở nên ngưng trọng hẳn lên, Hoàng Phủ ngọc hiển nhiên là thể tu.

Rất ít người tu tiên sẽ lựa chọn tu luyện công pháp luyện thể, thể tu cần chịu được thống khổ người thường không thể chịu đựng được. Sau khi trải qua thiên chuy bách luyện, mới có thể tu luyện thành công. Quá trình tu luyện thống khổ dị thường, có rất ít người tu tiên sẽ lựa chọn con đường này.

Thể tu cùng giai tương đối mạnh mẽ, cho dù thể tu rất khó bồi dưỡng, các thế lực lớn vẫn là sẽ chọn lựa vài tên đệ tử làm thể tu bồi dưỡng. Vương gia cũng muốn bồi dưỡng thể tu cho mình, tiếc nuối là, cũng không ai có thể tu luyện thành công. Có người tu luyện đến nửa đường nổ tan xác mà chết, có người nửa đường đánh trống rút lui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận