Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2357: Thiên Hỏa Chân Quân (2)

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất có thêm một cái hố khổng lồ hơn ba mươi trượng, trong hố toát ra ngọn lửa hừng hực.

Vương Trường Sinh ánh mắt âm trầm, hắn còn chưa kịp tra xét tình huống đảo Bạch Vân, đám người Phù Mân đã bắt đầu đánh với tu sĩ Thiên Lan giới.

Ngoài đảo Bạch Vân, Phù Mân vẻ mặt lạnh lùng, ở đối diện lão cách vạn trượng, là một ông lão áo bào đỏ dáng người béo lùn. Ông lão áo bào đỏ tóc bạc mặt hồng hào, mặt tròn mắt nhỏ, Thiên Hỏa Chân Quân, hắn có tu vi Hóa Thần sơ kỳ.

Tu sĩ Đông Ly giới đánh vào Thiên Lan giới, đệ tử tọa trấn Vô Phong cốc bị giết, Thiên Hỏa Chân Quân lo lắng hậu nhân gặp chuyện, ngay lập tức dẫn người đến đảo Bạch Vân, tính tự mình tiếp dẫn hậu nhân của hắn đi đảo Kim Sa, ai ngờ được vừa tới hải vực phụ cận đảo Bạch Vân, hắn liền phát hiện hành tung của tu sĩ Đông Ly giới.

Thiên Hỏa Chân Quân ngoài may mắn, cũng có chút khẩn trương. Hắn chỉ dẫn theo hơn hai mươi tu sĩ cấp cao, tu sĩ Nguyên Anh chỉ năm người, kém xa Đông Ly giới.

Nơi này là địa bàn của Thiên Lan giới, hắn đã phát ra Vạn Lý Truyền Âm Phù, chỉ cần hắn bám trụ đối phương một đoạn thời gian, chờ viện binh chạy tới, đối phương chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đảo Kim Sa tổng cộng có năm vị tu sĩ Hóa Thần, hai trăm vị tu sĩ Nguyên Anh, trừ phi mười vị tu sĩ Hóa Thần vây công đảo Kim Sa, nếu không căn bản không có khả năng lấy đảo Kim Sa.

“Đỗ tiểu hữu, Phương tiểu hữu, các ngươi giúp lão phu tiêu diệt người này, lão phu có thưởng lớn.”

Phù Mân truyền âm cho Đỗ Húc cùng Phương Nguyệt, Nhật Nguyệt Song Thánh đều có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, bọn họ có linh bảo trong tay, còn có thể hỗ trợ, người khác thì còn thua kém một chút.

“Vâng, Phù tiền bối.”

Phương Nguyệt cùng Đỗ Húc đều thoát ly chiến đoàn, trợ giúp Phù Mân.

Đám người Vương Thu Minh liên thủ đối phó tu sĩ khác của Thiên Lan giới, tu sĩ Thiên Lan giới rõ ràng không phải đối thủ, chỉ có thể bày ra trận pháp, mượn dùng sức mạnh trận pháp ngăn trở.

Bọn họ cần phải làm là kéo dài, chờ viện binh của bọn họ chạy tới, tu sĩ Đông Ly giới nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Trên đảo Bạch Vân, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang công kích Ly Hỏa Chân Nhân với Triệu Quân Nguyệt, lượng lớn tu sĩ cấp thấp ngã xuống trong vũng máu, thân thể bị vũ khí sắc bén chém thành hai nửa.

Uông Như Yên ôm Thiên Huyễn Tỳ Bà, vẻ mặt lạnh lùng.

Ngón tay ngọc của Uông Như Yên lướt qua dây đàn, từng đợt tiếng tỳ bà dồn dập vang lên, hư không chấn động không ngừng, cuồng phong nổi lên khắp nơi, đất đá sụp đổ, phòng ốc ầm ầm sập, cây cối nổ tung, hóa thành vụn gỗ thật nhỏ bay đầy trời.

Một ông lão áo bào vàng có chút còng khống chế cát nhỏ màu vàng đầy trời, công kích Ly Hỏa Chân Nhân và Triệu Quân Nguyệt, ông lão áo bào vàng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Uông Như Yên sử dụng Thiên Huyễn Tỳ Bà, dễ dàng khiến ông lão áo bào vàng rơi vào ảo cảnh, đây là chỗ đáng sợ của linh bảo.

Có chút kỳ quái là, Ly Hỏa Chân Nhân và Triệu Quân Nguyệt không để ảo thuật Uông Như Yên chế tạo vào mắt, xem ra trên người bọn họ quá nửa là có dị bảo, nếu không không có khả năng không nhìn ảo thuật Uông Như Yên lợi dụng âm luật chế tạo.

Vương Trường Sinh bị mấy trăm cái cây to che trời bao vây, rễ cây màu đen rậm rạp chui từ dưới đất lên, bổ về phía Vương Trường Sinh.

Cùng lúc đó, mặt đất mọc ra lượng lớn cỏ dại, hóa thành hình thái đao kiếm bổ về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cầm trong tay Thái Hạo Trảm Linh Đao, nhẹ nhàng vung lên, từng lưỡi đao ánh sáng màu lam sắc bén vô cùng bắn ra, chém ra xung quanh.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, từng cái cây to che trời ngã xuống, lượng lớn cỏ dại bị chém thành bột phấn.

Hắn vừa chém ngã mấy chục cây to che trời, rất nhanh lại xuất hiện mấy chục cây to che trời.

“Thụ yêu bậc bốn!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn vạn lần không ngờ, có thể gặp được một vị tu sĩ Nguyên Anh có thụ yêu bậc bốn.

Hắn bị thụ yêu bậc bốn vây khốn, không thể thoát thân, kéo dài thời gian dài, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Vương Trường Sinh phất tay áo, một tràng tiếng ong ong vang lên, mấy vạn con Thôn Kim Nghĩ bay ra, bay đi bốn phương tám hướng.

Kim khắc mộc, lúc trước hàng phục mộc yêu, Thôn Kim Nghĩ phát huy tác dụng quan trọng, Thôn Kim Nghĩ Hậu đã tiến vào bậc bốn, đối phó thụ yêu bậc bốn không có vấn đề lớn.

Song Đồng Thử từ ống tay áo Vương Trường Sinh chui ra, hóa thành một đạo hào quang màu vàng nhập vào lòng đất không thấy nữa, mộc yêu theo sát sau đó, cắm rễ dưới lòng đất.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, mộc yêu không phải đối thủ của thụ yêu, hỗ trợ một chút vẫn là không có vấn đề.

Mộc yêu sau khi cắm rễ mặt đất, mặt đất mọc ra lượng lớn bụi gai màu xanh, bảo vệ Vương Trường Sinh, không có cỏ dại toát ra nữa.

Hơn trăm cây to che trời kịch liệt chớp lên, vô số lá cây bay xuống, hóa thành vũ khí sắc bén, phát ra một tiếng xé gió chói tai, đánh về phía Vương Trường Sinh.

Hơn trăm bụi gai màu xanh chui từ dưới đất lên, nhanh chóng bện thành một cái lưới màu xanh thật lớn, bảo vệ Vương Trường Sinh.

Lá cây dày đặc đánh lên trên tấm lưới màu xanh, truyền ra một trận tiếng vang trầm đục, Vương Trường Sinh hoàn hảo không tổn hao gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận