Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4387: Sát uy bổng của Trần Nguyệt Dĩnh (2)

Bọn họ cần chăm chỉ tu luyện, tận khả năng tăng lên tu vi cùng thực lực, để ứng đối chủng tộc đại chiến một lần sau. Vương gia đạt được không ít địa bàn cùng tài nguyên tu tiên, tốc độ trưởng thành của tộc nhân sẽ nhanh hơn một ít.

Vương Lập Hà và Vương Hoa Duyệt đáp ứng, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đi thôi! Chúng ta trở về đi! Từ trong tộc chọn lựa một đám hạt giống, dạy bảo cho tốt, hy vọng trước khi chủng tộc đại chiến lần sau bùng nổ, gia tộc chúng ta có thêm mấy vị kiếm tu Luyện Hư kỳ.”

Vương Thanh Sơn xoay người đi xuống núi, Vương Lập Hà và Vương Hoa Duyệt đi lên theo.

...

Phiêu Vân đảo, tổng đàn Trấn Hải cung.

Tổ sư điện, trung ương đại điện là một pho tượng hình người, đây là tổ sư gia của Trấn Hải cung ở Huyền Dương giới, tổ sư gia Trấn Hải tông hạ giới cùng vị tổ sư gia này là hai người khác nhau.

Trước mặt pho tượng hình người có một lư hương màu lam cao hơn đầu người, mặt ngoài lư hương có khắc hình biển cả.

Trần Nguyệt Dĩnh đứng ở chính giữa, trên trăm vị đệ tử Trấn Hải cung bọn Lâm Thiên Long chia ra đứng ở hai bên, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc.

“Tổ sư gia tại thượng, đệ tử Trần Nguyệt Dĩnh dẫn dắt đệ tử lễ bái tổ sư gia, từ hôm nay trở đi, Trấn Hải cung chúng ta đã có tu sĩ Đại Thừa.”

Trần Nguyệt Dĩnh cầm trên tay ba cây đàn hương ánh vàng rực rỡ, xoay người hành lễ.

Đệ tử bọn Lâm Thiên Long nhao nhao hành lễ, vẻ mặt ngưng trọng.

Trần Nguyệt Dĩnh bái tổ sư gia xong, cắm đàn hương ở trong lư hương, xoay người lại, đối mặt đám người Lâm Thiên Long.

“Bái kiến Trần sư thúc (Trần sư tổ).”

Đệ tử bọn Lâm Thiên Long nhao nhao hành lễ, thanh âm vang tận mây xanh.

“Lý Viêm, Tống Ngọc Thiền.”

Trần Nguyệt Dĩnh lớn tiếng nói.

“Có đệ tử.”

Lý Viêm và Tống Ngọc Thiền tiến lên một bước, vẻ mặt cung kính.

“Lý Viêm làm việc công bằng, rất được đệ tử kính phục, ta bổ nhiệm ngươi làm chưởng môn Trấn Hải cung, Tống Ngọc Thiền làm phó chưởng môn.”

Trần Nguyệt Dĩnh thanh âm không lớn, truyền khắp toàn bộ tổ sư điện.

Nàng có thể tiến vào Đại Thừa kỳ, phe phái bản thổ bỏ sức không ít, viên Hấp Lôi Châu bậc bảy kia Lâm Thiên Long kiếm được phát huy tác dụng không nhỏ.

Tống Nhất Minh cũng bỏ sức không ít, nếu không phải cho Trần Nguyệt Dĩnh trùng kích Đại Thừa kỳ, Tống Nhất Minh có lẽ sẽ không chết ở dưới đại thiên kiếp.

Vì trấn an phe phái bản thổ, Trần Nguyệt Dĩnh để Lý Viêm đảm nhiệm chưởng môn Trấn Hải cung, để Tống Ngọc Thiền đảm nhiệm phó chưởng môn.

Có Trần Nguyệt Dĩnh, mặc kệ ai làm chưởng môn, đệ tử phe phái phi thăng cũng sẽ không bị cố ý làm khó dễ.

Mông (chỗ ngồi) quyết định đầu, trước kia Trần Nguyệt Dĩnh là thủ lãnh phe phái phi thăng, nên cân nhắc cho ích lợi phe phái của mình, bây giờ nàng là thái thượng trưởng lão Trấn Hải cung, nên cân nhắc cho lợi ích của Trấn Hải cung, Lý Viêm làm chưởng môn có thể điều hòa mâu thuẫn của hai phe phái.

“Đa tạ Trần sư thúc, đệ tử nhất định dốc hết toàn lực quản tốt Trấn Hải cung.”

Lý Viêm và Tống Ngọc Thiền trăm miệng một lời, vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Nguyệt Dĩnh phất phất tay, bọn họ lui về tại chỗ.

“Mã Thiên Thiên ở đâu.”

Trần Nguyệt Dĩnh trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm khắc.

“Có đệ tử.”

Mã Thiên Thiên tiến lên một bước, vẻ mặt khẩn trương.

Năm đó ở Huyền Linh động thiên tầm bảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đạt được Huyền Thiên chi vật, Mã Thiên Thiên chưa sẻ chia lo lắng giúp bọn họ, ngược lại dòm ngó Huyền Thiên chi vật.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi lại rất gần gũi với Trần Nguyệt Dĩnh, Trần Nguyệt Dĩnh bây giờ tiến vào Đại Thừa kỳ, nói không chừng sẽ tính sổ.

“Vương sư điệt đã nói với ta, bọn họ năm đó lọt vào cường địch vây công, ngươi chẳng những không hỗ trợ, còn tính cướp đoạt đồ của bọn họ, ngươi biết tội không?”

Trần Nguyệt Dĩnh vẻ mặt lạnh lùng, quát lớn.

Nàng không phải tính sổ, mà là muốn giết gà dọa khỉ, để cho đệ tử khác biết kết cục của nội đấu, áp chế bầu không khí nội đấu này. Cạnh tranh không có vấn đề, hành vi của Mã Thiên Thiên năm đó quả thật quá phận rồi.

Mã Thiên Thiên nhìn về phía Lâm Thiên Long, Lâm Thiên Long coi như không thấy.

Mã Thiên Thiên nhất thời rõ, Trần Nguyệt Dĩnh đây là muốn giết gà dọa khỉ.

“Đệ tử biết tội, xin Trần sư tổ trách phạt.”

Mã Thiên Thiên thành thật nói. Thành thật nhận tội, có lẽ trách phạt còn có thể nhẹ một chút.

“Hừ, tội này đáng giết, nếu không ngày sau chẳng phải là mỗi người noi theo, đối mặt đồng môn gặp nạn, không hỗ trợ thì thôi, còn muốn muốn cướp đoạt đồ của đồng môn.”

Trần Nguyệt Dĩnh mặt đầy sát khí.

Mã Thiên Thiên nghe xong lời này, sắc mặt trắng nhợt.

“Trần sư tổ tha mạng, đệ tử chưa ra tay đối với Vương sư thúc cùng Uông sư thúc, chỉ là đi theo phía sau bọn họ.”

Mã Thiên Thiên vội vàng quỳ xuống, mở miệng cầu xin tha thứ.

“Lý Viêm, dựa theo cung quy, nên xử trí Mã sư điệt như thế nào?”

Trần Nguyệt Dĩnh nhìn về phía Lý Viêm, mở miệng hỏi.

“Dựa theo cung quy, phế bỏ pháp lực.”

Lý Viêm nói theo sự thật, quy định là chết, người là sống.

Mã Thiên Thiên nghe được lời này, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, phế bỏ pháp lực không khác gì giết nàng.

Đệ tử phe phái bản thổ sắc mặt căng thẳng, Trần Nguyệt Dĩnh đây là muốn lấy Mã Thiên Thiên lập uy sao? Đệ tử phe phái phi thăng mừng như điên, Mã Thiên Thiên bình thường không thiếu đối nghịch với bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận