Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2171: Du Long kiếm trận (1)

Vương Hoa Phong cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn sau khi tiến vào Kết Đan kỳ, bỏ không ít sức cho gia tộc, đáng tiếc, hắn chưa thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, dừng lại Kết Đan.

Thời gian tu luyện của Vương Mạnh Bân dài hơn Vương Hoa Phong, lúc Vương Hoa Phong đến Nam Hải, Vương Mạnh Bân đã tiến vào Kết Đan kỳ.

Một thung lũng ba mặt núi vờn quanh, trong thung lũng có một tòa tiểu viện ngói xanh lớn mười mẫu, vườn hoa hành lang, đình đài lầu các chỗ nào cũng có, giữa sân sinh trưởng một cây linh quả Lôi Hạnh cao hơn ba mươi trượng, trên thân cây thô to lóe ra một trận hồ quang màu bạc, một đám mây sấm sét lớn nghìn trượng xuất hiện ở bầu trời, rắn bạc nhảy múa, tiếng nổ không ngừng, cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Phụ cận cây linh quả Lôi Hạnh có một tòa lầu các màu bạc cao ba tầng, tầng hầm ngầm, Vương Mạnh Bân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn màu xanh, hai mắt nhắm nghiền, trước người có một cái lư hương màu bạc nhạt, trong lư hương cắm nửa cây Tam Nguyên Định Linh Hương.

Vương Mạnh Bân lộ vẻ mặt thống khổ, đầu đầy mồ hôi.

Một khắc đồng hồ sau, Tam Nguyên Định Linh Hương cháy hết rồi, Vương Mạnh Bân cũng mở mắt, đôi mắt bắn ra một mảng tinh quang. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, phát hiện quần áo bị mồ hôi thấm ướt.

“May có Tam Nguyên Định Linh Hương do Tây Môn lão tổ tông mang về, nếu không một lần này đã dữ nhiều lành ít.”

Vương Mạnh Bân lẩm bẩm. Hắn sinh ra ở Linh Đào sơn, có một đoạn thơ ấu hạnh phúc, theo gia tộc đến Nam Hải phát triển, trước khi Kết Đan chưa gặp bao nhiêu đau khổ, sau khi Kết Đan, vừa vặn Nam Hải bùng nổ đại chiến, Vương Mạnh Bân, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đại biểu Vương gia tham chiến, vài lần thiếu chút nữa chết ở trên tay Yêu tộc.

Sau khi đại chiến kết thúc, Vương gia đạt được một lượng lớn hòn đảo, Vương Mạnh Bân có thể an tâm ở đảo Ngân Xà tu luyện, về sau xông vào Trấn Tiên tháp, sau đó kẹt ở bình cảnh, hắn theo Vương Thanh Sơn tới Bắc Cương rèn luyện, giao thủ với nhiều đệ tử thiên tài của tu tiên đại phái, lần hóa giải bình cảnh này, hắn lịch duyệt khá phong phú, đạo tâm kiên định.

Ầm ầm ầm!

Bên tai truyền đến một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc, tầng hầm ngầm chia năm xẻ bảy, một tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Vương Mạnh Bân.

Vương Mạnh Bân nặn pháp quyết, ngoài thân toát ra vô số hồ quang màu bạc, hóa thành một bộ giáp lấp lánh hào quang màu bạc, bảo vệ toàn thân.

Tia chớp màu bạc đánh lên trên áo giáp màu bạc, nhất thời nổ tung ra, một mảng chói mắt lôi quang màu bạc loá mắt bao phủ Vương Mạnh Bân.

Tiếng nổ không ngừng nghỉ, đám mây sấm sét kịch liệt quay cuồng, từng tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ vào mật thất chỗ Vương Mạnh Bân.

Vương Mạnh Bân đưa tới Kết Anh dị tượng, tự nhiên không thể giấu được Vương Trường Sinh.

Một ngọn núi xanh biếc cao hơn ngàn trượng, ba người Vương Trường Sinh, Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường đứng ở đỉnh núi, nhìn tòa nhà bị lôi quang màu bạc bao phủ.

“Hoa Phong đã thất bại, Mạnh Bân hẳn là sẽ thành công chứ! Hắn lịch duyệt phong phú hơn một chút.”

Vương Thanh Linh thấp giọng nói, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.

“Lịch duyệt không đại biểu tuyệt đối, tư chất cũng tương tự, các tu sĩ mang linh thể kia lịch duyệt không phải quá phong phú, còn không phải tiến vào Nguyên Anh kỳ, Ngũ Linh tán nhân là ngũ linh căn, không phải cũng tiến vào Nguyên Anh kỳ?”

Vương Trường Sinh cũng không tán đồng cách nói của Vương Thanh Linh, vẻ mặt đầy u sầu.

Vương Hoa Phong đã thất bại, hy vọng Vương Mạnh Bân thành công đi!

Vương Mạnh Bân lịch duyệt quả thật phong phú hơn Vương Hoa Phong một chút, nhưng Vương Trường Sinh cũng không dám khẳng định, Vương Mạnh Bân nhất định có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Tiếng sét ầm ầm ầm không ngừng, từng tia chớp màu bạc trút xuống, cả thung lũng bị lôi quang màu bạc chói mắt bao phủ, mặt kịch liệt chớp lên, bụi đất bốc lên, mấy ngọn núi kịch liệt chớp lên, lượng lớn đá vụn từ trên vách đá lăn xuống.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám mây sấm sét còn lại hơn trăm trượng, ở trong một tràng tiếng nổ thật lớn, đám mây sấm sét hóa thành một con hổ khổng lồ màu bạc lớn hơn ba mươi trượng, từ trên cao lao xuống, cắm đầu vào động phủ của Vương Mạnh Bân.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, hai ngọn núi chợt nổ tung, hóa thành bụi đất đầy trời, khói đặc cuồn cuộn, sóng khí mạnh mẽ đánh bay vô số cát bay đá chạy.

Cát bay đá chạy này vừa tới gần ba người bọn Vương Trường Sinh cách trăm trượng, liền bị một lực lượng vô hình chặn, không thể tiến lên.

Một lát sau, khói bụi tan đi, thung lũng bị san thành bình địa, cây linh quả Lôi Hạnh cũng bị lôi kiếp đánh thành cặn, trên mặt đất phân tán một ít vụn gỗ màu bạc, vụn gỗ màu bạc lóe lên linh quang mỏng manh.

Vương Trường Sinh, Vương Thanh Linh và Diệp Hải Đường tung người bay vào thung lũng, ánh mắt bọn họ quét ra xung quanh, tìm kiếm bóng người Vương Mạnh Bân.

Mặt đất bốc lên một mảng lớn khói bụi, Vương Mạnh Bân từ trong một đống đất bò ra, quần áo tả tơi, mặt xám mày tro, nhìn qua có chút chật vật. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt kích động, trên người tản mát ra một luồng linh áp khổng lồ.

“Ha ha, ta rốt cuộc tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi.”

Vương Mạnh Bân ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Tu luyện mấy trăm năm, hắn rốt cuộc tiến vào Nguyên Anh kỳ, từ xưa đến nay, có bao nhiêu tu sĩ dừng lại Kim Đan?

Bạn cần đăng nhập để bình luận