Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2916: Song đồng thử dị biến

Phong Diêu vì phòng ngừa bọn họ chạy trốn, hạ xuống cấm chế trên người bọn họ. Trên đảo còn có bán yêu cấp cao. Từng có tu sĩ thừa dịp Phong Diêu ra ngoài mà chạy trốn, nhưng rất nhanh đã bị bắt trở lại. Kết cục rất thảm, bị Phong Diêu rút hồn luyện phách.

Tính tình dị tộc tàn bạo, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì ở trước mặt thân tộc của đối phương, ăn luôn tu sĩ Nhân tộc.

Thời gian dài, chúng tu sĩ cũng dần chết lặng. Nếu không phảo Giang Thanh Phong tinh thông thuật gieo trồng, được Phong Diêu coi trọng. Nàng căn bản không thể sống đến bây giờ, sớm bị dị tộc hành hạ đến chết rồi.

“Trên đảo có bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc, đều bị Phong đạo hữu bắt tới sao?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Hơn ba trăm người! Đại bộ phận đều là bị bắt tới. Có một số là được mua về, có một ít là hậu duệ Nhân tộc, từ nhỏ đã sinh hoạt tại Huyền Ưng đảo, chưa từng rời khỏi nơi này.”

Giang Ngọc Lâm trả lời chi tiết. Giang Thanh Phong được Phong Diêu coi trọng, tương đối quen thuộc tình huống của tu sĩ Nhân tộc trên đảo.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, hẳn chỉ vào một thiên viện cách đó không xa rồi dặn dò: “Về sau ngươi ở lại toà thiên điện này. Không có dặn dò của ta, không được rời khỏi thiên điện. Lui xuống đi!”

Giang Ngọc Lâm như được đại xá, quả tạ treo trên tim rút cuộc cũng buông xuống, liên thanh đáp ứng rồi xoay người rời khỏi.

Nàng còn tưởng trinh tiết khó giữ, không nghĩ tới đối phương cản bản không có hứng thú với nàng.

Một lát sau, một tấm truyền âm phù bay vào, lơ lửng trước mặt Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh bóp nát truyền âm phù, giọng Giang Thanh Phong chợt vang lên: “Giao tiền bối, ta đưa huyết thực đến.”

Vương Trường Sinh mở cấm chế ra rồi nói: “Vào đi! Ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Rất nhanh, Giang Thanh Phong đi đến, thần sắc thấp thỏm.

Hắn nhìn xem trái phải, tựa như đang tìm kiếm Giang Ngọc Lâm.

“Nữ nhi của ngươi hiện đang ở tại thiên điện, ta không hứng thú với nàng.”

Vương Trường Sinh mở miệng nói.

Giang Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lấy ra một trữ vật giới màu xanh đưa cho Vương Trường Sinh. Cung kính nói: “Tiểu nữ bị ta chiều hư, nếu có chỗ mạo phạm tiền bối, còn mong tiền bối lượng thứ cho.”

Vương Trường Sinh tiếp nhận trữ vật giới, đảo thần thức qua rồi hài lòng gật gật đầu.

“Nghe Phong đạo hữu nói, ngươi tinh thông thuật gieo trồng. Ngươi hẳn là biết Mộc yêu chứ!”

Vương Trường Sinh trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên biết, nhưng Mộc yêu có nhiều loại. Thông thường nhất là linh dược vạn năm biến hoá, tiếp đến là linh đào hoặc linh mộc quý hiếm hoá hình. Mặc kệ là thế nào, Mộc yêu vẫn mười phần hiếm thấy.”

Giang Thanh Phong trả lời chi tiết.

Cổ tay Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái, bay ra một đạo thanh quang, chính là Mộc yêu.

“Ta may mắn hàng phục được một gốc Mộc yêu, muốn đào tạo đến bậc năm. Ngươi có biện pháp gì hay không?”

Vương Trường Sinh đi thẳng vào vấn đề. Hắn đã hỏi qua không ít người, nhưng không cho bọn họ nhìn thấy Mộc yêu.

Giang Thanh Phong cẩn thận xem xét Mộc yêu, chậc chậc lấy làm kỳ quái. Một lát sau, hắn mở miệng nói: “Muốn nó tiến vào bậc năm, biện pháp tốt nhất là có được tinh hạch của mộc yêu bậc năm, hoặc là bày ra Vạn mộc dưỡng linh trận. Hấp thu lượng lớn linh mộc cấp cao, linh khí của cỏ cây linh dược, sẽ có khả năng cao hơn để tiến vào bậc năm. Ngoài ra, nếu có thông thiên linh bảo thuộc tính mộc uẩn dưỡng hoặc là một ít kỳ trân dị bảo, cũng có thể giúp nó tiến vào bậc năm.”

“Vạn mộc dưỡng linh trận! Ngươi có thể bố trí không?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Có thể. Thời điểm ta ở Ngũ Hành tông đã từng bố trí trận này. Trận này là trận pháp bậc năm, lấy linh mộc có tuổi thọ cao làm mắt trận, rút ra linh khí của cỏ cây để uẩn dưỡng. Ngũ Hành tông chúng ta từng lợi dụng trận này để đào tạo mộc yêu, đáng tiếc thất bại.”

Giang Thanh Phong nói ra lời cuối cùng, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Mấy vấn đề Vương Trường Sinh hỏi, Giang Thanh Phong đều trả lời chi tiết.

Trong cuộc nói chuyện, Vương Trường Sinh phát hiện Giang Thanh Phong tinh thông thuật gieo trồng, đáng tiếc lại bị Phong Diêu bắt.

“Ngươi có nghĩ tới rời khỏi nơi này không? Trở lại địa bàn của Nhân tộc?”

Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười hỏi.

Giang Thanh Phong thở dài một hơi rồi nói: “Ta muốn trở về, nhưng ta có thể trở về sao? Chỉ cần đạo lữ và nữ nhi của ta bình an thì tốt rồi, chuyện khác ta không dám hy vọng xa vời.”

“Ta đã biết, ngươi trở về đi! Chuyện hôm nay, ta không hu vọng người thứ ba biết, ngươi hiểu chứ?”

Vương Trường Sinh dặn dò.

Giang Thanh Phong đầy miệng đáp ứng. Vì an toàn của Giang Ngọc Lâm mà suy nghĩ, hắn đương nhiên sẽ không nhiều lời.

Hắn cúi người hành lễ rồi xoay người rời khỏi.

Giang Thanh Phong đi rồi, cổ tay Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái. Một đạo hoàng quang bay ra từ vòng linh thú, chính là Song đồng thử.

Nó dùng tinh huyết và yêu đan của Kim đồng thử bậc năm, hiện vẫn là bậc bốn thượng phẩm. Nhưng ánh mắt của nó biến thành màu vàng kim nhạt, không biết nó có nắm giữ thần thông khác hay không.

Song đồng thử phát ra tiếng kêu “Chít chít” hưng phấn, tròng mắt sáng lên một trận kim quang loá mắt.

Vương Trường Sinh hơi cân nhắc, sau đó đưa một luồng phân thân bám và trên ngươi Song đồng thử. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài động phủ.

Hắn ngạc nhiên vẫn vui mừng, không uổng công hắn hao phí linh thạch tranh mua tinh huyết và yêu đan của Kim đồng thử. Ánh mắt của Song đồng thử phát sinh dị biến, có thể nhìn thấy tình huống bên trong cấm chế, tìm kiếm thiên tài địa bảo sẽ càng thêm thuận tiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận