Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6121: Dùng trí (1)

Trước mặt có một hòn đảo hoang phạm vi ngàn dặm, trên đảo thảm thực vật rậm rạp.

Thuyền Thanh Minh dừng ở trên không đảo hoang, đám người Vương Thôn Thiên đang muốn xuống thuyền thăm dò, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một đạo hào quang vàng óng to lớn vô cùng phóng lên trời, lao thẳng vào mây.

Vương Thôn Thiên nhíu mày, đôi mắt sáng lên hào quang màu vàng chói mắt, hướng về nơi xa nhìn lại.

“A, tụ tập nhiều vị tu sĩ, tu vi không rõ, tựa như có đồ vật gì tốt.”

Vương Thôn Thiên nói.

“Tụ tập nhiều người? Đi qua xem một chút!”

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh lập tức nở rộ hào quang màu xanh, tăng lên độn tốc.

Không đến năm nhịp thở, Thuyền Thanh Minh dừng lại, trước mặt có một hòn đảo hoang diện tích vạn dặm, trên đảo thảm thực vật rậm rạp, năm nam một nữ đang đấu pháp, trên mặt biển nổi một ít mảnh thi thể.

“Là bọn hắn!”

Uông Như Yên nhíu mày nói.

Đại hán áo trắng cùng đại hán áo vàng đang đối phó bốn tu sĩ Kim Tiên, bọn họ chiếm thượng phong.

“Hai vị đạo hữu, trên đảo có một chỗ động phủ cổ tu sĩ, rất có thể là động phủ tọa hóa Thái Ất Kim Tiên, theo chúng ta cùng nhau diệt đi bọn hắn, cùng chia bảo vật.”

Một thiếu phụ váy lam dáng người đầy đặn mở lời hô, giọng điệu gấp gáp.

“Động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên?”

Đôi mắt Uông Như Yên sáng lên.

Mi tâm của nàng sáng lên một đạo hào quang màu đỏ chói mắt, Ly Hỏa Chân Đồng hiện ra, nhìn về phía đảo hoang, ở trung bộ hòn đảo, nàng nhìn thấy một màn hào quang màu vàng nhạt.

Nơi đây là Cửu Tinh tiên vực, đảo hoang thảm thực vật rậm rạp, rất nhiều nước biển, xuất hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ, rất có thể chính là cơ duyên lớn Kim Lân lão nhân nói.

Một tiếng nữ tử kêu thê lương vang lên, thiếu phụ váy lam bị một chưởng của đại hán áo vàng vỗ thành sương máu, Nguyên Anh cũng không thể chạy ra, trực tiếp bị hủy diệt.

“Đạo hữu, hiểu lầm, hiểu lầm, cơ duyên nhường cho các ngươi.”

Một ông lão áo bào vàng dáng người mập mạp mở lời cầu xin tha thứ, áo choàng màu vàng trên người sáng lên một đạo hào quang màu vàng chói mắt, hóa thành một đạo hào quang màu vàng phá không mà đi.

Đại hán áo vàng hừ lạnh một tiếng, nắm tay phải nở rộ hào quang vàng óng, tung ra một quyền.

Một nắm đấm khổng lồ vàng óng lóe lên lao ra, những nơi đi qua, hư không vỡ ra, nước biển phân thành hai.

Nắm đấm khổng lồ vàng óng rất nhanh đuổi kịp ông lão áo bào vàng, thân thể ông lão áo bào vàng như tờ giấy, trong nháy mắt hóa thành sương máu, Nguyên Anh cũng bị tiêu diệt.

Hai vị Kim Tiên khác cũng không ngoại lệ, bị đại hán áo trắng tiêu diệt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thu hồi bọn Vương Thôn Thiên, kẻ địch đều là chân linh đỉnh phong, đều là pháp tắc đại thành, bọn Vương Thôn Thiên không giúp được gì.

“Lần trước tha các ngươi một mạng, các ngươi còn dám xía vào, thật không biết sống chết!”

Đại hán áo vàng lạnh lùng nói.

“Đừng nói nhảm với bọn hắn. Mau chóng giải quyết bọn hắn, cơ duyên của chúng ta đến rồi.”

Đại hán áo trắng nói, trong tay cầm một cây côn khổng lồ màu trắng, đánh về phía Vương Trường Sinh.

Cây côn khổng lồ màu trắng huyễn hóa ra tầng tầng côn ảnh, như những ngọn núi băng màu trắng nguy nga, còn chưa nện xuống, hư không đã xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra Thái Hạo Trảm Linh Đao, đón đỡ.

Thái Hạo Trảm Linh Đao đã là trung phẩm tiên khí, va chạm với cây côn khổng lồ màu trắng, truyền ra “keng” một tiếng kim loại giao kích.

Vương Trường Sinh cảm giác một lực lượng khổng lồ ập tới, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, bay ngược ra ngoài.

Hắn còn chưa rơi xuống đất, một nắm đấm khổng lồ hào quang vàng óng lưu chuyển không ngừng bay vút đến, nơi đi qua, hư không xé rách ra, mặt biển cũng tách thành hai nửa.

Hai nắm đấm Vương Trường Sinh chợt hiện ra một mảng hào quang màu lam chói mắt, vung hai nắm đấm, chỉ nghe một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, quyền ảnh màu lam dày đặc bắn ra, đón đỡ nắm đấm khổng lồ màu vàng.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng khí thế như cầu vồng, thoải mái đánh tan quyền ảnh màu lam lao tới, đến trước mặt Vương Trường Sinh.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh chợt hiện ra nhiều loại linh quang, đánh ra một quyền.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, nắm đấm khổng lồ màu vàng nổ tung, Vương Trường Sinh lùi lại mấy bước, sắc mặt đỏ bừng.

“Đây là chân linh đỉnh phong, pháp tắc đại thành sao?”

Vương Trường Sinh thầm nghĩ.

Một mảng gió nóng từ phía sau thổi qua, đại hán áo vàng hiện ra, nhẹ nhàng vỗ cánh lông vũ màu đỏ trên lưng, ánh mắt lạnh như băng.

Nắm tay phải của hắn nở rộ hào quang vàng óng, hướng thẳng đến đầu của Vương Trường Sinh.

Cho dù là đỉnh cấp chân linh, bị một quyền của hắn đánh trúng, không chết cũng khó.

Vương Trường Sinh phản ứng rất nhanh, ngón trỏ tay phải nở rộ hào quang vàng óng, nghênh đón.

Quyền chỉ va chạm, truyền ra tiếng kim thiết giao kích, Vương Trường Sinh bay ngược đi, đại hán áo vàng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ.

“Thần Hồn pháp tắc! Đừng cận thân đối phó bọn hắn.” Đại hán áo vàng nhắc nhở, đổi làm tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ bình thường, đã bị thương nặng rồi, pháp tắc đại thành cộng thêm chân linh đỉnh phong, hắn lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Chân linh đỉnh phong thân thể mạnh mẽ, thần hồn là điểm yếu, chịu thêm vài đòn, hắn cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí bị giết chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận