Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1847: Đối sách của Nhật Nguyệt cung (2)

Đỗ Sưởng nhíu mày, hỏi: “Vương gia? Vương gia cùng Hoàng Long đảo có thù oán?”

Vương gia quật khởi quá nhanh, chẳng qua mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, Vương gia là thông gia của Âu Dương thế gia, cũng có quan hệ với Thái Nhất tiên môn, còn là thế lực phụ thuộc Vạn Kiếm môn, nói không dễ nghe, cho dù là Vương gia diệt Hoàng Long đảo, Nhật Nguyệt cung cũng không có khả năng tự mình xuống sân đối phó Vương gia. Nhật Nguyệt cung nếu xuống sân, chỉ sợ sẽ kéo Vạn Kiếm môn cùng Thái Nhất tiên môn xuống nước.

“Bẩm sư phụ, theo chúng ta điều tra, lúc Vương gia mới tới Nam Hải, đến San Hô hải vực phát triển, Hoàng Long đảo ở trong một lần tranh đấu, giết chết một đám tu sĩ Vương gia, con rể cùng cháu trai cháu gái Thanh Liên tiên lữ đều gặp nạn.”

Đỗ Sưởng và Phương Nguyệt chau mày, nếu là thế lực bình thường, bọn họ quả thật sẽ không từ bỏ ý đồ, đề cập đến Vương gia, bọn họ phải thận trọng.

Đỗ Sưởng trầm ngâm một lát, phân phó: “Biết rồi, các ngươi đi xuống trước. Phái người tìm kiếm Hoàng Ngọc Hư.”

“Vâng, sư phụ.”

Ba người bọn nam nhân trung niên khom người lui ra, lưu lại Đỗ Sưởng cùng Phương Nguyệt.

“Vương gia xu thế quật khởi không thể nghịch chuyển, tu sĩ kết anh dẫn phát dị tượng trong vạn người không có được một. Bọn họ định nghĩa việc này là Yêu tộc trả thù, hiển nhiên cũng không muốn làm to chuyện, ta thấy việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa thành không có đi! Nâng đỡ thế lực khác lên đài, kiềm chế Thái Nhất tiên môn.”

Đỗ Sưởng đề nghị, Vương gia tạm thời không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, bọn họ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu là tiến một bước nữa, tiến vào Hóa Thần kỳ, cho dù Vương gia có mười vị tu sĩ Nguyên Anh,, cũng không phải đối thủ của bọn họ. Mười đại tông môn Nam Hải sớm đã có hiệp định, thế lực ngoại lai không thể can thiệp thế lực bản thổ tranh chấp, ai mời ngoại viện, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nhìn chung lịch sử phát triển Nam Hải tu tiên giới, mười đại tông môn Nam Hải cùng mười đại thế gia Nam Hải, số lượng đặc biệt tiêu vong ít. Vạn Quỷ tông là tự mình tìm chết, Trấn Hải tông đại trưởng lão bảo thủ, dẫn tới rất nhiều tinh nhuệ chết ở Thiên Hư động thiên. Cho dù như thế, Trấn Hải tông vẫn trải qua hơn ngàn năm thời gian, mấy lần nguy nan mới bị diệt, Mộ Dung thế gia cũng xấp xỉ. Chỉ cần Nhật Nguyệt cung không tự tìm chết, thế lực bên ngoài rất khó tiêu diệt Nhật Nguyệt cung.

Thanh Liên tiên lữ kết anh dẫn phát dị tượng, xu thế quật khởi không thể ngăn cản, Hoàng Long đảo cũng bị diệt, Nhật Nguyệt cung lại càng sẽ không ra mặt vì Hoàng Long đảo, việc này Hoàng Long đảo cũng không chiếm lý, là Hoàng Long chân nhân tập kích Vương gia, vô ý bị diệt.

Tu tiên giới thực lực vi tôn, nhưng vẫn phải phân rõ phải trái, cái gọi là lý, chẳng qua là nội khố của thế lực lớn, cần thì cần, không cần là không cần.

“Ta cũng là ý tứ này, kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn, vẫn là phái người đi tham gia đi! Xem xem Vương gia ứng đối như thế nào, nếu Vương gia ngày sau đối nghịch cùng Nhật Nguyệt cung chúng ta, vậy không cần khách khí với bọn họ.”

Phương Nguyệt bày tỏ rất đồng ý, không thể trở thành bạn, vậy là kẻ địch.

“Đúng rồi, ta nghe nói đám người Lý sư điệt nửa năm trước đã diệt một đám đệ tử Cửu U tông, hai tông chúng ta không phải dừng tay giảng hòa sao?”

Phương Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, nói: “Thượng Quan Vi có thù nhất định báo, cô ta cũng sẽ không dừng tay giảng hòa. Cứ điểm của chúng ta ở Bắc Cương tu tiên giới lại bị hủy, khẳng định là Cửu U tông làm, bọn họ làm mùng một, chúng ta làm mười lăm, nếu không phải sư muội giết phó tông chủ Cửu U tông, Nhật Nguyệt cung chúng ta cũng sẽ không kết tử thù với Cửu U tông, cũng may cô ta lỗ mãng như vậy, sư phụ mới chưa truyền vị trí cung chủ cho cô ta.”

“Nàng cùng Thượng Quan Vi tính cách không khác nhau lắm, có thù nhất định báo, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Vì giết chết phó tông chủ Cửu U tông, Nhật Nguyệt cung chúng ta cũng thương vong hai tu sĩ Nguyên Anh, cũng không biết phó tông chủ Cửu U tông làm sao đắc tội nàng, khiến nàng không tiếc hạ sát thủ.”

Đỗ Sưởng mặt lộ vẻ tò mò, có chút khó hiểu nói.

Phương Nguyệt lắc đầu nói: “Ai biết được! Nàng làm việc vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nhưng nàng quả thật là kỳ tài ngút trời, chúng ta liên thủ mới miễn cưỡng chế trụ nàng, còn bị nàng tự bạo tổn thương, cũng may nàng đã không ở nhân thế, bản mạng hôn đăng cũng tắt rồi. Nàng nếu còn tại thế, không biết sẽ mang đến phiền toái lớn bao nhiêu cho Nhật Nguyệt cung chúng ta.”

Nàng trong miệng bọn họ là Nguyệt cung phó cung chủ Tư Đồ Mị, không đến ba trăm tuổi đã kết anh, giết chóc quyết đoán, một đường đi tới, trên tay dính đầy máu tươi của kẻ địch, vốn là nhân tuyển tốt nhất cho cung chủ Nguyệt cung, nhưng nàng làm việc cấp tiến, bởi vì đủ loại nguyên nhân thất bại, còn muốn đấu tranh nội bộ, bị hai vị cung chủ liên thủ tiêu diệt.

...

Đông Hoang, một dãy núi xanh biếc kéo dài trăm vạn dặm.

Ở sâu trong dãy núi có một ngọn núi cao vạn trượng, hơn phân nửa đỉnh núi đều bị sương mù màu trắng che lấp, ở phía dưới sương mù màu trắng, là một mảng lớn kiến trúc, đình viện lầu các, núi giả vườn hoa, có thể nhìn thấy lượng lớn tu sĩ đi lại.

Đỉnh núi có một tòa cung điện hùng vĩ kim bích huy hoàng, trên tấm biển viết ba chữ to “Thiên Phong điện”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận