Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5965: Huyền Linh Thiên Tôn rộng lượng (2)

“Đây không phải chân dung của nàng, nghiêm khắc mà nói, ta ngay cả giới tính của nàng cũng không xác định, nàng chính là một bí ẩn, luận thực lực mà nói, ta không phải đối thủ của nàng.”

Huyền Linh Thiên Tôn nói.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có chút kinh ngạc, Huyền Linh Thiên Tôn chính là Kim Tiên đại viên mãn, hắn cũng không phải đối thủ? Thực lực người này rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

“Giới tính cũng không cách nào xác định? Chẳng lẽ nàng không ngừng thay đổi đặc thù giới tính? Hay là thư hùng đồng thể (mang cả 2 giới tính trên cơ thể)?”

Tào Ngọc Phượng kinh ngạc nói.

“Có đôi khi là thanh âm nam nhân, có đôi khi là thanh âm nữ nhân, ta thậm chí hoài nghi nàng là hai người.”

Huyền Linh Thiên Tôn nhíu mày nói.

“Tào đạo hữu, ngươi từng nghe nói loại thể chất này?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Không có, tiên giới đất rộng của nhiều, kỳ năng dị sĩ không ít, nhận thức của ta cũng không toàn diện.”

Tào Viễn Tinh nói.

“Nếu có thể khống chế hỗn độn thú dẫn phát thú triều, đối phó hỗn độn thú liền dễ dàng hơn nhiều, kỳ nhân như vậy không đến mức không có danh tiếng gì, hẳn là xuất thân thế lực lớn đi!”

Uông Như Yên phân tích.

“Khó mà nói, có một số tu sĩ tản mạn quen rồi, không gia nhập bất cứ thế lực nào, độc lai độc vãng, làm người thu mình.”

Tào Viễn Tinh nói.

Nói chuyện phiếm hơn nửa canh giờ, Vương Trường Sinh dẫn đề tài tới trên bộ lạc hỗn độn thú của Hô Lan sơn mạch.

“Vương đạo hữu muốn đi Hô Lan sơn mạch tiêu diệt hỗn độn thú?”

Tào Viễn Tinh tò mò hỏi, Vương Trường Sinh là chân linh, dám đi Hô Lan sơn mạch tiêu diệt hỗn độn thú cũng có thể hiểu, tu sĩ Kim Tiên bình thường không có cái gan này.

“Ừm, chúng ta tính tìm một chút hỗn độn thú Chân Tiên kỳ luyện tập một chút, xem tình huống đi! Nhưng chúng ta không rõ tình huống bộ lạc hỗn độn thú của Hô Lan sơn mạch, muốn hỏi thăm Tào đạo hữu một phen.”

Vương Trường Sinh thành khẩn nói.

“Tào gia chúng ta tổ chức nhân thủ tra xét tình huống bộ lạc hỗn độn thú Hô Lan sơn mạch, tổn thất thê thảm nặng nề, không rõ tình huống nơi đó.”

Tào Viễn Tinh lộ vẻ mặt khó xử, hắn không phải không muốn giúp, quả thật không rõ.

“Hô Lan sơn mạch? Ta từng đi nơi đó săn giết hỗn độn thú, những tình báo này đối với Vương đạo hữu hẳn là có chút trợ giúp, chúng ta đều là từ Huyền Dương giới phi thăng, tặng ngươi.”

Huyền Linh Thiên Tôn lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vẻ mặt ba người bọn Tào Viễn Tinh đầy hâm mộ, bọn họ không ngờ Huyền Linh Thiên Tôn hào phóng như vậy.

“Đa tạ, Hứa đạo hữu.”

Vương Trường Sinh cảm kích nói.

Huyền Linh Thiên Tôn cười hào sảng, nói: “Nhấc tay mà thôi, nói không chừng về sau ta có việc cầu ngươi, đến lúc đó ngươi ở trong phạm vi năng lực giúp ta một phen là được.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Ta phục chế một phần cho Tào đạo hữu, được không?”

“Tùy tiện ngươi, ta đã tặng ngươi, vậy đã là vật của ngươi, tùy ngươi xử trí.”

Huyền Linh Thiên Tôn nói, hắn nhớ tới điều gì, nói: “Đúng rồi, nơi trên bản đồ có đánh dấu màu vàng, có hỗn độn thú bảy màu biến dị lui tới, các ngươi đừng tới gần nơi đó, nơi khác không có vấn đề gì lớn, lấy tu vi của các ngươi, đừng quá mức xâm nhập Hô Lan sơn mạch, cho dù là hỗn độn thú bảy màu cũng không dễ chọc.”

“Hỗn độn thú bảy màu biến dị? Hứa đạo hữu, thật sao?”

Tào Viễn Tinh truy hỏi, nếu thật là như vậy, hắn báo cáo Thái Ất Kim Tiên trong tộc, ra tay tiêu diệt hỗn độn thú bảy màu biến dị.

“Đó là chuyện của hơn ba mươi vạn năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không biết nó đã tiến vào Thái Ất Kim Tiên hay chưa. Gia tộc các ngươi nếu muốn tiêu diệt hỗn độn thú bảy màu biến dị, tốt nhất thêm vài vị Thái Ất Kim Tiên ra tay.”

Huyền Linh Thiên Tôn nói.

Hỗn độn thú biến dị là miếng bánh thơm, tinh hạch chúng nó rất quý giá, có thể dùng để luyện chế đạo đan, phụ trợ tiên nhân khai khiếu, luyện chế bí phù, bố trí tiên trận đặc thù vân vân.

Nếu hỗn độn thú biến dị tiến vào cảnh giới cao hơn, thực lực khẳng định càng mạnh hơn.

Tào Viễn Tinh sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu, đáp ứng.

Một canh giờ sau, ba người bọn Vương Trường Sinh rời khỏi chỗ ở của Tào Viễn Tinh. Sau khi xuống núi, Huyền Linh Thiên Tôn liền tách ra với bọn họ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mua một ít nguyên vật liệu, hỏi thăm một phen giá hỗn độn thú Kim Tiên kỳ, rời khỏi Vân Lang thành, quay về Cửu Tiên thành, sau đó lại truyền tống về Hạo Dương thành.

Bọn họ dặn dò Vương Thanh Phong vài câu, rời khỏi Hạo Dương thành, tới Hô Lan sơn mạch.



Ngoại vi Hô Lan sơn mạch, quả đồi thấp nào đó.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thôn Thiên đứng trên quả đồi, đôi mắt Vương Thôn Thiên lóe ra hào quang màu vàng chói mắt, nhìn về nơi xa.

Sau khi rời khỏi Hạo Dương thành, bọn họ đụng phải không ít hỗn độn thú, đều là hỗn độn thú Chân Tiên kỳ, tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ.

“Hướng tây nam trăm vạn dặm, có mấy trăm con hỗn độn thú, hỗn độn thú năm màu có nhiều tới năm con, hẳn là một bộ lạc nhỏ.”

Vương Thôn Thiên chỉ về hướng tây nam, nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, ba người hướng về phía tây nam chạy đi.

Không qua bao lâu, bọn họ đáp ở trong một mảng rừng hoa đào rộng lớn, trên mặt đất tràn đầy cành hoa, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú rống, lúc trầm lúc bổng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận