Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5069: Thu hoạch tràn đầy (2)

Hắn bấm pháp quyết, một hư ảnh hình người thật lớn xuất hiện ở đỉnh đầu, vung hai cánh tay, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, quyền ảnh màu vàng dày đặc bay ra, nghênh đón.

Quyền ảnh màu vàng dày đặc va chạm với núi nước màu lam, giống như lấy trứng chọi đá, tán loạn hết.

Triết Lỗi triệu ra một cây trường thương lóe ra hào quang màu vàng, nghênh đón, quét ngang một phát, đánh tan núi nước màu lam, bản thân cũng bay ngược đi, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét vang dội, một tia sét màu xám thô to từ trên cao đánh xuống, hướng thẳng đến Triết Lỗi, mặt đất cũng trào ra ngọn lửa màu xám, đánh về phía Triết Lỗi.

Triết Lỗi cả kinh biến sắc, vội vàng làm phép ngăn cản.

Một con rết màu vàng từ lòng đất chui ra, Vương Nhất Nhị, Vương Như Mộng, Vương Tông Khuyết, Vương Vĩnh An cùng Vương Thận Phong từ bụng con rết chui ra, trên người bọn họ đều bao phủ mấy lớp linh quang phòng ngự.

Lúc ba người bọn Triết Lỗi ở nơi xa quan sát, bọn họ ném hai khối Hóa Tiên Cao vào trong biển lửa, Hóa Tiên Cao là thể rắn, ở dưới nhiệt độ cao khí hóa.

Ba người bọn Triết Lỗi sau khi phát hiện không có Hổ Phượng Điệp, thả lỏng cảnh giác, hút vào một ít Hóa Tiên Cao khí hóa, Hóa Tiên Cao không màu không mùi, căn bản không phát hiện được, chờ bọn họ phát giác, đã trúng độc.

Vương Vĩnh An vội vàng lấy ra cờ trận trận bàn, bắt đầu bày trận, Hổ Phượng Điệp có thể trở về bất cứ lúc nào, bọn họ phải bố trí tốt trận pháp, bằng không bọn họ đều có phiền toái.

“Con rối thú bậc bảy, tu sĩ Nhân tộc!”

Sắc mặt Triết Lỗi trầm xuống, nhìn về phía Kim Hồng Chân Nhân, hắn ngay lập tức cho rằng Kim Hồng Chân Nhân bố cục.

Kim Hồng Chân Nhân đầy mờ mịt, Hợp Thể thế hệ mới của Vương gia bọn Vương Nhất Nhị, Kim Hồng Chân Nhân đều chưa từng gặp, căn bản không biết Đám người Vương Nhất Nhị.

Vương Tông Khuyết, Vương Nhất Nhị cùng Vương Như Mộng ùn ùn làm phép công kích ba người bọn Triết Lỗi, lại thêm cấm chế quấy nhiễu, khiến ba người bọn Triết Lỗi chật vật không chịu nổi, cái này cũng chưa tính là gì, pháp lực của bọn họ nhanh chóng trôi đi.

Hai tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Kim Hồng Chân Nhân và đại hán áo xanh bị tia sét màu xám dày đặc bổ trúng, lôi quang bao phủ bóng người bọn họ, một mảng lớn ngọn lửa màu đen đánh tới.

Một lát sau, lửa cùng lôi quang tan đi, trên mặt đất có thêm một cái hố to bốc ra khói đen, trong hố có hai thi thể mơ hồ.

Pháp lực của Triết Lỗi nhanh chóng trôi đi, vừa tránh đi một tia sét màu xám thô to, một ngọn núi nước màu lam che cả bầu trời đánh tới.

Hét thảm một tiếng, Triết Lỗi bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi. Một tia sét màu xám thô to đánh xuống, bao phủ bóng người Triết Lỗi.

Hư không ở ngoài trăm dặm sáng lên một đạo hào quang màu vàng, hiện ra bóng người Triết Lỗi, ánh mắt hoảng sợ, hắn dùng bảo vật thế kiếp tránh thoát một kiếp.

Hắn vừa hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một bàn tay màu đỏ bỗng dưng hiện lên, bổ về phía Triết Lỗi.

Triết Lỗi muốn tránh đi, một tiếng rí quái dị đến cực điểm vang lên, hắn cảm giác thần hồn truyền đến một trận đau đớn khó có thể chịu được, thân thể run nhè nhẹ.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, bàn tay màu đỏ đã vỗ lên trên người hắn, lửa hừng hực bao phủ bóng người Triết Lỗi, hào quang vàng óng lóe lên, một cái chuông lớn màu vàng bỗng dưng hiện lên, chụp xuống.

Cái chuông khổng lồ màu vàng nện lên mặt đất, truyền ra tiếng chuông “Keng keng keng”.

Một lát sau, Vương Nhất Nhị bấm pháp quyết, cái chuông khổng lồ màu vàng bay lên, Triết Lỗi đã hóa thành một đám mưa máu, Nguyên Anh cũng tán loạn.

Vương Thận Phong bay vào sào huyệt của Hổ Phượng Điệp, tìm kiếm tài nguyên tu tiên.

Đám người Vương Vĩnh An vội vàng bày trận, Vương Tông Khuyết một tay nâng một hạt châu màu xanh, vẻ mặt ngưng trọng.

Không qua bao lâu, Vương Thận Phong từ trong sào huyệt bay ra, vẻ mặt hưng phấn: “Đã tìm được một ít trứng Hổ Phượng Điệp, còn chưa ấp nở.”

Lấy thần thông cường đại của Hổ Phượng Điệp, mang về gia tộc, coi như tăng cường nội tình gia tộc, đối với ngự linh sư mà nói, Hổ Phượng Điệp có thể tăng cường thực lực của bọn họ lên rất nhiều.

“Thiên Huyễn đại trận bố trí xong rồi, mau rút.”

Vương Vĩnh An trầm giọng nói, lấy ra một tấm trận bàn lóe ra hào quang màu bạc, đánh vào một đạo pháp quyết, một mảng hào quang màu bạc lóa mắt sáng lên, bao phủ nửa đoạn sau của hẻm núi.

Hào quang màu bạc tan đi, bọn họ cũng biến mất.

Non nửa khắc sau, Hổ Phượng Điệp đã trở lại, ngoài thân nó có một chút vết thương, không biết có phải động vào cấm chế hay không.

Hổ Phượng Điệp vẫn chưa chú ý phát hiện khác thường, bay trở về sào huyệt.

Hóa Tiên Cao khí hóa đã sớm tan đi, Hổ Phượng Điệp rất khó trúng độc.

Đám người Vương Nhất Nhị cũng không có ý đồ với Hổ Phượng Điệp, bọn họ đi ngang qua hoang nguyên.

Một cái ô nhỏ lóe ra hào quang màu đỏ chống lên ở đỉnh đầu bọn họ, vẻ mặt đầy đề phòng.

Trên đường tới đây, tiếng nổ không ngừng, từng tia sét màu xám đánh xuống, Hổ Phượng Điệp bị tiếng sét quấy nhiễu, bay ra khỏi sào huyệt, nhìn thấy bình nguyên chưa có gì biến hóa, nó đương nhiên nhìn không ra đây là ảo trận, quay về sào huyệt.

Hồi lâu sau, bọn họ xuyên qua hoang nguyên, một ngọn núi cao ngất trong mây xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chân núi có một cửa hang lớn cả trượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận