Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4190: Diệt giao

Vương Thanh Bạch và Vương Anh Kiệt đều thêm cho mình một lớp phòng ngự, hướng về trong hang bay đi, vừa tiến vào hang núi, một cơn lạnh thấu xương ập tới trước mặt, vách đá đều kết băng, tầng băng dày mấy thước.

Trên tay Vương Anh Kiệt cầm một tấm pháp bàn đưa tin màu xanh, mặt mũi tràn đầy sự đề phòng, trên thân bao bọc một màn ánh sáng năm màu dày đặc.

“Cẩn thận, nó đã phát hiện các ngươi, lao ra ngoài.”

Pháp bàn đưa tin trên tay Vương Anh Kiệt truyền đến tiếng Song Đồng Thử, thanh âm có phần cuống quýt.

Vừa dứt lời, một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long màu trắng hình thể to lớn bay tới trước mặt. Giao long màu trắng há mồm phun ra một đạo hào quang màu trắng thô to, hướng thẳng đến bọn họ.

Vương Anh Kiệt phản ứng rất nhanh, giơ tay phải, một cái chuông nhỏ màu vàng kim nhỏ nhắn linh lung xuất hiện trên tay, lắc nhẹ một cái.

Tiếng chuông “keng keng keng” vang lên, một làn sóng âm màu vàng bao trùm ra, va chạm với hào quang màu trắng, sóng âm màu vàng kim nhanh chóng kết băng, tiếp đó chia năm xẻ bảy.

Hào quang màu trắng lao thẳng đến Vương Anh Kiệt, Vương Thanh Bạch há mồm phun ra một đạo hào quang màu trắng, nghênh đón.

Tiếng ầm ầm nổ vang, hai đạo hào quang màu trắng va chạm, bộc phát ra một làn sóng khí cường đại, toàn bộ hang núi nổ tung, đá vỡ bắn tung tóe.

Theo lấy hai tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, hai hư ảnh rồng trắng to lớn xuất hiện ở trên không, một hư ảnh rồng trắng gần nửa thân thể lóe ra một mảng hào quang màu trắng chói mắt, vô cùng bắt mắt.

Hai hư ảnh rồng trắng nhao nhao làm phép công kích đối phương, tiếng nổ không ngừng.

Cùng lúc đó, Vương Thanh Bạch lấy ra một thanh trường đao lấp lóe hào quang màu trắng, công kích giao long màu trắng.

Tiếng nổ lớn không ngừng, xen lẫn một đợt tiếng rồng gầm chói tai, Vương Anh Kiệt triệu ra bảo vật, từ bên cạnh giúp đỡ, chẳng qua công kích của hắn không làm gì được Băng Giao màu trắng.

Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng nổ không dứt bên tai, sóng khí như thủy triều, từng đỉnh núi bị sóng khí cường đại san thành bình địa, bụi mù cuồn cuộn.

Một tiếng rồng gầm dữ tợn vang lên, pháp tướng của Băng Giao bị pháp tướng của Vương Thanh Bạch đánh tan.

Vương Thanh Bạch là Luyện Hư trung kỳ, Băng Giao là bậc sáu thượng phẩm, chẳng qua pháp tướng của Vương Thanh Bạch cô đọng không ít, pháp tướng của Băng Giao chưa từng cô đọng, tự nhiên không phải đối thủ.

Pháp tướng bị phá, thân thể Băng Giao có chút run rẩy, phát ra tiếng rồng gầm trầm thấp, hư không nổi lên dao động, một cái móng vuốt rồng màu trắng bỗng dưng hiện lên, chụp về phía đầu Băng Giao.

Một tiếng vang trầm cất lên, móng vuốt rồng màu trắng từ trên đầu Băng Giao cào xuống mấy miếng vảy, máu me đầm đìa.

Tiếng xé gió rền vang, mấy ngàn bóng đao màu trắng cuốn tới, như ngọn núi chọc trời dày đặc, nện ở trên thân Băng Giao, thân thể to lớn của Băng Giao nặng nề va vào mặt đất.

Linh quang lóe lên, một cái ngọc tỷ năm màu bỗng hiện lên, phình to trong nháy mắt, nện xuống đối diện.

Băng Giao vội vàng phun một đạo hào quang màu trắng, đánh trúng ngọc tỷ năm màu, ngọc tỷ năm màu trong nháy mắt kết băng, cái đuôi của nó đột nhiên quét qua, đánh bay ngọc tỷ năm màu.

Một đạo hào quang màu đen chụp đến, Băng Giao muốn làm phép ngăn cản, một tiếng nam tử quát to vang vọng đất trời cất lên, thân thể Băng Giao run nhè nhẹ.

Hào quang màu đen rơi trên đầu Băng Giao, Băng Giao phát ra thanh âm thống khổ, thân thể to lớn vặn vẹo không ngừng

Nó mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một đạo hào quang màu trắng thô to, hướng thẳng đến Vương Anh Kiệt, nơi hào quang màu trắng đi qua, không trung cùng mặt đất đều xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng

Vương Anh Kiệt tự nhiên không dám đón đỡ, vội vàng thúc giục chuông nhỏ màu vàng kim, phát ra một làn sóng âm màu vàng kim, chặn hào quang màu trắng.

“Anh Kiệt cẩn thận.”

Tiếng Vương Thanh Bạch gấp gáp vang lên.

Vừa mới nói xong, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, một con giao long màu trắng hình thể to lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Anh Kiệt.

Đúng lúc này, ngoài thân Vương Anh Kiệt phát ra một đợt linh quang năm màu chói mắt, chính là Ngũ Hành Cấm Quang.

Giao long màu trắng chạm đến Ngũ Hành Cấm Quang, như rơi vào vũng bùn, nhưng rất nhanh, ngoài thân nó phát ra hào quang màu trắng lóa mắt, linh quang năm màu liền nghiền nát.

Vương Anh Kiệt chỉ tu luyện Ngũ Hành Cấm Quang tới tiểu thành, uy lực có hạn.

Đôi mắt của hắn phát ra một đợt hào quang màu vàng kim chói mắt, chính là Càn Dương Huyễn Mục.

Ánh mắt giao long màu trắng trở nên đờ đẫn, hư không nổi lên dao động, một cái móng vuốt rồng màu trắng to lớn bỗng dưng hiện lên, đập vào trên đầu giao long màu trắng, đồng thời một luồng hào quang màu đen lần nữa rơi vào trên thân giao long màu trắng.

Một tiếng rồng gầm thê lương vang lên, thân thể giao long màu trắng giãy dụa kịch liệt không ngừng, cái đuôi rồng to dài đột nhiên quét qua, đánh lên hộ thể linh quang của Vương Anh Kiệt.

Một tiếng vang trầm cất lên, Vương Anh Kiệt bay ra ngoài, hộ thể linh quang có chút ảm đạm

Ngọc tỷ năm màu nở rộ linh quang, một lần nữa đánh về phía giao long màu trắng, nhưng vừa mới tới gần giao long màu trắng trăm trượng, một lần nữa bị cái đuôi giao long màu trắng quét trúng, bay ra ngoài,

Tiếng sấm sét ầm ầm vang lên, một đạo lôi quang màu đỏ thô to bắn đến, rơi vào trên thân giao long màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận