Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4471: Thất Tinh Diệu Nhật Trảm (1)

“Ta đi!”

Vương Nhất Đao sải bước đi ra ngoài.

Nếu là yêu thú bậc bảy, bọn họ cùng đi ngược lại không dễ thoát thân.

“Nhất Đao lão tổ, ta đi cùng ngài đi!”

Mộ Dung Ngọc Sương đi theo.

“Chúng ta ở chỗ này chờ các ngươi, nếu là yêu thú bậc bảy, lập tức đưa tin cho chúng ta.”

Vương Vĩnh Thiên la lớn.

Ra khỏi hang động trong lòng đất, Vương Nhất Đao cùng Mộ Dung Ngọc Sương hướng về phía Đông Bắc bay đi.

Một mảng thảo nguyên màu xanh rộng lớn, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn sáng lên, cực kỳ bắt mắt.

Sau khi ánh lửa tan đi, hiện ra một cái hố thật lớn, Vương Nhất Nhị, Vương Vĩnh Diễm cùng Vương Đức Phong đứng chung một chỗ, một màn hào quang như ẩn như hiện bao phủ bọn họ.

Bọn họ sắc mặt tái nhợt, mặt xám mày tro, quần áo Vương Nhất Nhị bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, ngực Vương Đức Phong có một cái lỗ khủng bố, vết thương cháy khét, cánh tay trái Vương Vĩnh Diễm không cánh mà bay.

Vương Đức Thắng và Hàn Ngọc Tú thân tử đạo tiêu, Hỏa Đồn nhất tộc chết trận một người.

Đám người Mị Thăng sắc mặt âm trầm, vẻ mặt đầy sát khí.

“Ta yểm hộ các ngươi, mau rút, nhất định phải mang Cửu Thải Trùng về trong tộc.”

Vương Nhất Nhị truyền âm nói, giọng điệu sốt ruột, hắn bối phận lớn nhất, hắn lưu lại còn có thể kéo dài một đoạn thời gian.

“Giết bọn hắn, không tha một ai.”

Mị Thăng sắc mặt lạnh lùng, thúc giục pháp quyết, hư ảnh cá heo trên đỉnh đầu phun ra một làn sóng âm màu đỏ, lao thẳng đến đám người Vương Nhất Nhị.

Bảy người khác ùn ùn thúc giục pháp tướng, công kích đám người Vương Nhất Nhị.

Vương Nhất Nhị sắc mặt tái nhợt, pháp lực bọn họ không sót lại là bao, căn bản không ngăn được công kích của địch nhân.

Đúng lúc này, Vương Đức Phong kích động nói: “Tộc nhân của chúng ta ở phụ cận, hẳn là chạy tới.”

Vừa dứt lời, hơn ngàn đạo đao khí màu vàng kim từ phía chân trời xa xa thổi quét đến, chặn công kích của đám người Mị Thăng, khói bụi tràn ngập, mặt đất nứt toác ra.

“Ai!”

Mị Thăng nhíu mày.

“Vương Nhất Đao!”

Một giọng nam tử lạnh lùng vô tình vang lên.

Vương Nhất Đao và Mộ Dung Ngọc Sương từ nơi xa bay tới, tốc độ rất nhanh.

“Nhất Đao, chúng ta bắt được một con Cửu Thải Trùng bậc sáu, Đức Thắng cùng Ngọc Tú bị bọn họ giết rồi.”

Vương Nhất Nhị vội vàng truyền âm nói.

“Giết!”

Trong mắt Vương Nhất Đao nở rộ hào quang lạnh lẽo, vung đao bổ một phát, một tiếng đao ngân chói tai vang lên, một lốc xoáy màu vàng kim thổi quét ra, lao thẳng đến đối diện.

Cảm nhận được khí thế kinh người của lốc xoáy màu vàng, đám người Mị Thăng không dám sơ ý, vội vàng làm phép ngăn cản.

Sau một đợt tiếng nổ tthật lớn vang lên, lốc xoáy màu vàng bị đánh vỡ nát, khói bụi đầy trời.

Trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đám mây sét thật lớn xuất hiện ở bầu trời, chớp lóe sấm rền, hơn vạn tia sét màu bạc thô to đánh xuống, hướng thẳng đến đám người Mị Thăng.

Ba người bọn Vương Vĩnh Diễm cũng không nhàn rỗi, ùn ùn thúc giục pháp tướng, công kích đám người Mị Thăng.

Tám người Mị Thăng bị một màn hào quang màu đỏ dày đặc bao phủ, mặt ngoài màn hào quang màu đỏ có một hình Hỏa Đồn màu đỏ.

Đao khí màu vàng dày đặc lục tục đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, màn hào quang màu đỏ chớp lên rất khẽ, lực phòng ngự rất mạnh.

Vương Nhất Đao hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải, Thiên Cương Thần Lôi Phù rời tay, sau khi bay lên trời, hóa thành một đám mây sét thật lớn.

Theo một đợt tiếng sét vang lên, một tia sét màu vàng thô to đánh xuống, màn hào quang màu đỏ kịch liệt nhoáng lên một cái.

“Không tốt, đây là phù triện bậc bảy!”

Mị Thăng biến sắc hẳn, phù triện lôi thuộc tính bậc bảy lực phá hoại thật lớn, phòng ngự của bọn họ ngăn không được.

Theo một tiếng nổ thật lớn vang lên, từng tia sét màu vàng thô to bổ xuống, tia sét màu bạc dày đặc theo sát sau đó.

Đạo thần lôi thứ tư đánh xuống, màn hào quang màu đỏ chia năm xẻ bảy, hơn một ngàn con giao long màu vàng kim bắn nhanh đến, tia chớp thô to lục tục đánh xuống.

Đám người Mị Thăng vội vàng làm phép ngăn cản, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba tu sĩ Luyện Hư bị mấy trăm con giao long màu vàng xé vỡ nát, ba tu sĩ Luyện Hư bị thần lôi đánh trúng, da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng.

“Ha ha ha!”

Một đợt tiếng cười điên cuồng vang lên, một làn sóng âm màu vàng kim quét đến, xẹt qua thân thể ba tu sĩ Luyện Hư bị thương, bọn họ bay ngược ra ngoài, hộc máu không ngừng, còn chưa kịp đứng dậy, ba quả cầu sét màu bạc thật lớn từ trên trời giáng xuống, nện ở trên người bọn họ, lôi quang màu bạc chói mắt sáng lên.

Vương Vĩnh Diễm phất tay áo, mấy đạo hào quang màu đỏ như ẩn như hiện bắn ra, nhập vào trong lôi quang, truyền ra ba tiếng kêu thảm thiết.

Mị Thăng cùng một phụ nhân váy trắng dáng người nóng bỏng phản ứng rất nhanh, tránh được những công kích này, bọn họ không có chiến ý nữa, hướng về phương hướng khác nhau bay đi.

Vương Nhất Đao hít sâu một hơi, đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh thanh đao khổng lồ, hư ảnh thanh đao khổng lồ hướng về hư không chém một cái, một tiếng đao ngân chói tai vang lên.

Hư không trên đỉnh đầu Mị Thăng nổi lên một trận gợn sóng, một đạo đao khí sắc bén bỗng dưng hiện lên, chém về phía Mị Thăng.

Nắm tay phải Mị Thăng chợt hiện ra một ánh lửa màu đỏ, đi lên nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận