Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2309: Kịch liệt chiến đấu (2)

Sóng to màu lam và nắm đấm khổng lồ màu vàng va chạm, sóng to màu lam vỡ tan, ở dưới nhiệt độ cao hóa thành sương mù màu trắng khổng lồ, bao phủ khu vực phạm vi vài dặm.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng cũng bị sóng to màu lam đánh vỡ nát, hóa thành lượng lớn lửa màu vàng, lửa màu vàng phân tán trên thân yêu thú bậc ba, lửa vàng hừng hực nhất thời bao phủ thân thể yêu thú bậc ba, nước biển cũng không cách nào dập tắt được lửa màu vàng.

Một làn sóng âm màu lam bay vút ra, nơi đi qua, lửa màu vàng tắt hết, lượng lớn xác yêu thú trôi nổi ở trên mặt biển, tản mát ra một mùi thịt nồng đậm.

Hai tay Phương Nguyệt vẽ một vòng tròn lên không trung, một màn hào quang màu bạc trắng bỗng dưng hiện lên, che trước người bọn họ.

Sóng âm màu lam đánh lên màu trắng màn hào quang, màn hào quang màu trắng nhất thời lõm xuống, rất nhanh khôi phục nguyên trạng. Sóng âm màu lam lấy tốc độ nhanh hơn, bay về phía đường lúc tới đây.

Sóng âm màu lam còn chưa bay ra bao xa, lại một cơn sóng to ngút trời đập đến, đập sóng âm màu lam vỡ nát, lượng lớn yêu thú cấp thấp ùn ùn nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời.

Ngoài thân Đỗ Húc và Phương Nguyệt nở rộ linh quang, hai người tay trái nắm tay phải, vẽ một vòng tròn ở trên không trung, một cái bánh xe khổng lồ hai màu vàng bạc bỗng hiện lên. Bánh xe khổng lồ một nửa là màu vàng, một nửa là màu bạc, bánh xe khổng lồ nhanh chóng xoay tròn, hướng thẳng đến Thanh Liên tiên lữ.

Bánh xe khổng lồ hai màu vàng bạc nhanh chóng xoay tròn, nơi đi qua, nước biển hoặc kết băng, hoặc hóa thành sương trắng, thanh thế to lớn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang muốn tránh đi, một mảng hào quang màu vàng kim cùng hào quang màu bạc lấp lánh đến cực điểm từ trên trời giáng xuống, bao phủ hai người bọn họ, hai người giống như bị cố định, không nhúc nhích được.

Bánh xe khổng lồ hai màu xuyên thủng thân thể hai người, thi thể hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất, hiển nhiên là ảo tượng.

“Ảo thuật! Có chút thú vị? Bọn họ là nấp đi khi nào?”

Lưu Nghiệp khẽ ồ một tiếng, có chút tò mò nói.

“Bộ bí thuật hợp kích này của Trấn Hải tông có chút thú vị, nhưng thủ đoạn công kích vẫn hơi kém một chút.”

Liễu Như Ý đánh giá. Đệ tử Vạn Kiếm môn đều là tu luyện kiếm thuật.

Đỗ Húc và Phương Nguyệt vẻ mặt như thường, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu là Thanh Liên tiên lữ dễ đối phó như vậy, Thanh Liên tiên lữ cũng sẽ không vang danh Nam Hải tu tiên giới.

Mặt biển bình tĩnh kịch liệt tuôn trào, nước biển phân thành hai, Vương Trường Sinh cầm trong tay Thái Hạo Trảm Linh Đao, từ trong đó bắn ra, bổ về phía Đỗ Húc.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng thời gian bọn họ tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ không dài. Phương Nguyệt cùng Đỗ Húc là Nguyên Anh đại viên mãn, luận pháp lực, tự nhiên là Đỗ Húc và Phương Nguyệt thâm hậu.

Hai bên đều không vận dụng linh bảo cùng linh thú, so pháp lực cùng đạo pháp, Thanh Liên tiên lữ không bằng Nhật Nguyệt Song Thánh, Vương Trường Sinh tính áp dụng sách lược chia ra để diệt.

Hắn phụ trách đối phó Đỗ Húc, Uông Như Yên phụ trách đối phó Phương Nguyệt.

Từ khi tiến vào Nguyên Anh trung kỳ tới nay, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ít khi đấu pháp với tu sĩ Nguyên Anh khác, một lần này có thể đấu pháp cùng Nhật Nguyệt Song Thánh, bọn họ sẽ làm hết sức.

Hào quang màu lam lóe lên, một lưỡi đao ánh sáng màu lam dài hơn trăm trượng bắn ra, chém về phía Đỗ Húc.

Phương Nguyệt khẽ hừ một tiếng, đang muốn ra tay công kích Vương Trường Sinh, sau người nàng chợt sáng lên nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô, ngoài thân thanh niên trải rộng phù văn huyền ảo.

Hai cánh tay thanh niên áo lam khẽ động, theo một chuỗi tiếng xé gió chói tai, một mảng lớn quyền ảnh màu lam đánh về phía Nhật Nguyệt Song Thánh.

Loan đao hình trăng non trong tay Phương Nguyệt nở rộ hào quang, một đạo hào quang màu bạc chói mắt bắn ra, bổ ở trên người thanh niên áo lam.

Một tiếng trầm nặng vang lên, thân thể thanh niên áo lam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, biến thành tượng băng.

Bánh xe màu vàng trong tay Đỗ Húc bắn ra, đánh ở trên tượng băng.

Ầm ầm ầm!

Tượng băng chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số băng vụn, trên không chợt toát ra nhiều đốm lửa, một thanh niên áo đỏ dáng người khôi ngô bỗng dưng hiện lên.

Ngoài thân thanh niên áo đỏ toát ra vô số phù văn màu đỏ, một tầng lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, bao lấy toàn thân, nhìn từ xa, hắn giống như do lửa tạo thành.

Lưỡi đao ánh sáng màu lam bổ tới, Đỗ Húc tâm niệm khẽ động, hình thể bánh xe màu vàng tăng vọt, đón đỡ lưỡi đao ánh sáng màu lam.

Một tiếng trầm nặng vang lên, lưỡi đao ánh sáng màu lam bị bánh xe màu vàng đánh vỡ nát.

Vương Trường Sinh cách Đỗ Húc không đến mười trượng, nếu không phải hắn là thể tu, cũng không dám tới gần đối phó Nhật Nguyệt Song Thánh.

Thái Hạo Trảm Linh Đao trong tay Vương Trường Sinh bùng nổ ra hào quang màu lam chói mắt, bổ về phía Đỗ Húc cùng Phương Nguyệt, hơn trăm lưỡi đao ánh sáng màu lam sắc bén quét ra, tư thế muốn băm Nhật Nguyệt Song Thánh thành thịt mạt.

Đỗ Húc và Phương Nguyệt muốn tránh đi, một tiếng sáo vui vẻ vang lên, ánh mắt bọn họ trở nên si mê, giống như rơi vào trong ảo thuật nào đó.

Mặt biển kịch liệt sôi trào, nhấc lên một cơn sóng to màu lam cao hơn trăm trượng. Uông Như Yên đứng trên sóng to, trong tay cầm Tịnh Trần Địch, vẻ mặt lạnh lùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận