Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2695: Khảo hạch cuối cùng

Tử Nguyệt tiên tử hơi sửng sốt, mắt đẹp lộ ra thần sắc hi vọng. Ánh mắt mong ngóng nhìn về màn hình màu xanh phía cầu thang.

Oành đùng đùng!

Một tiếng nổ qua đi, màn hình màu xanh tựa như mặt kính vỡ, tứ phân ngũ liệt.

Hình dáng một thanh niên khôi ngô áo lam chợt xuất hiện trong tầm mắt Tử Nguyệt tiên tử, chính là Vương Trường Sinh.

“Điền sư muội, ngươi thật sự ở trong này. Ngươi không sao chứ!”

Vương Trường Sinh thân thiết hỏi, nhìn về bốn phía.

Mắt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử ngấn nước. Nàng vốn nghĩ mình sẽ bị nhốt tới chết ở nơi này, không nghĩ tới Vương Trường Sinh tự mình đi cứu nàng.

“Ta không sao, ta bị cấm chế vây khốn. Nơi này là động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân. Nói là nếu thông qua khảo hạch, mới có thể đạt được truyền thừa của hắn. Ta hồ đồ nên bị vây khốn ở đây.”

Tử Nguyệt tiên tử kể một lượt những chuyện mình đã trải qua, không dám bỏ sót nửa điểm, sợ Vương Trường Sinh dẫm vào vết xe đổ của mình.

Vương Trường Sinh nhíu mày, truyền thừa của Cuồng Phong chân quân quả thật không dễ lấy.

Tay áo hắn run lên, bay ra một viên cầu kim loại kim quang lập loè. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, viên cầu kim loại sáng lên vô số phù văn. Bên trong tiếng cơ quan, dần hoá thành một cự viên màu vàng cao hơn mười trượng. Cả thân thể cự viên màu vàng được bao phủ bởi kim quang lập loè, miệng có hai răng nanh dài.

Cự viên màu vàng dạo một vòng quanh lầu hai, cũng không phát hiện điểm gì dị thường.

Vương Trường Sinh lấy ra Thất tinh trảm yêu đao, bổ về hướng hư không chỗ Tử Nguyệt tiên tử.

Lam quang chợt loé, một tiếng xé gió chói tai vang lên. Một đạo đao khí màu lam thổi quét ra, nháy mắt chém trên màn hình màu xanh nhạt.

Màn hình màu xanh giống như giấy vậy, tứ phân ngũ liệt. Tử Nguyệt tiên tử ngạc nhiên xen lẫn vui mừng phát hiện mình có thể vận dụng pháp lực. Vội vàng thả người bay về phía Vương Trường Sinh.

“Đa tạ, Vương sư huynh. Nếu không phải ngươi đuổi tới kịp, chỉ sợ ta sẽ chết ở nơi này.”

Tử Nguyệt tiên tử cảm kích nói, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Uông Như Yên đi tới, cất lời: “Điền sư muội, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Xuất phát từ cẩn thận, Vương Trường Sinh phái Huyền Linh chân nhân đi vào lầu hai. Huyền Linh chân nhân thăm dò, cũng không có phát hiện gì.

Uông Như Yên vận dụng Ô phượng pháp mục quan sát, cung không phát hiện điều gì dị thường.

Bọn họ đi vào lầu hai, phân tán tìm kiếm đường ra.

“Hình như là cơ quan thuật và trận pháp thuật kết hợp. Xúc động cơ quan mới có thể xúc động trận pháp. Cho dù là vận dụng dị bảo, cũng rất khó phát hiện sự tồn tịa của cấm chế.”

Dương Phong Minh chỉ vào một khối vách đá rồi nói.

“Cơ quan!”

Vương Trường Sinh tò mò nhìn về hướng Dương Phong Minh chỉ. Đảo thần thức khổng lồ qua vách đá, không phát hiện điều gì dị thường.

“Ta đứng ở trên đài cao mới xúc động cấm chế, cũng không biết khảo hạch trong lời Cuồng Phong chân quân là khảo hạch gì.”

Tử Nguyệt tiên tử nhíu mày nói, đầu đầy mờ mịt.

Trong lòng Vương Trường Sinh vừa động, khống chế khôi lỗi thú đi tới.

Cũng không phát hiện điều gì dị thường, đài cao cũng không lõm xuống.

Đúng lúc này, mặt đất chợt xuất hiện vô số phù văn. Toàn bộ Cuồng phong tháp kịch liệt chớp động. Linh quang chói mắt từ dưới chân sáng lên, bao phủ bóng người bọn họ.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đứng cách nhau tương đối gần, một màn thanh quang chói mắt che kín hai người bọn họ.

Vương Trường Sinh cảm giác một cảm giác mê muội đánh úp lại thân thể. Sau khi cảm giác mê muội qua đi, hắn mở hai mắt, phát hiện mình xuất hiện ở một đại điện rộng mở sáng ngời. Trên tường đá có khắc một bức bích hoạ, chính là Cuồng Phong chân quân và một đám giao long đang tranh đấu.

Tử Nguyệt tiên tử đứng bên người Vương Trường Sinh. Vẻ mặt nàng tràn đầy đề phòng, nhìn thấy Vương Trường Sinh đứng kế bên, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đại điện trống rỗng, không có tu sĩ khác, cũng không có đường ra.

“Khảo hạch bắt đầu, trong nửa khắc thời gian đánh bại yêu ma huyễn hoá. Kẻ thất bại, chết. Chỉ có tu sĩ có thực lực mạnh nhất mới có thể đạt được truyền thừa của lão phu.”

Thanh âm người nam chợt vang lên.

Vừa dứt lời, giao long trên tường đá giống như sống lại vậy, phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc. Chín con giao long màu xanh với hình thể thật lớn bay ra từ bên trong vách đá, công kích về hướng Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh phản ứng rất nhanh, vung Thất tinh trảm yêu đao, bổ về phía một con giao long màu xanh.

Oành đùng đùng!

Vang lên một tiếng trầm nặng, hoa lửa văng khắp nơi. Vương Trường Sinh cảm giác có một cỗ cự lực đánh úp lại, thân thể hắn bay ngược ra ngoài.

Chín con giao long, trong đó có một con giao long bậc năm. Tám con còn lại đều là giao long bậc bốn. Cũng không biết Cuồng Phong chân quân từ nơi nào có được nhiều tinh hồn của giao long như vậy.

Tám con giao long đánh về phía Tử Nguyệt tiên tử. Tử Nguyệt tiên tử một bên lấy ra Kim quy thuẫn ngăn cản, một bên lấy ra pháp bảo công kích chúng nó.

Tiếng “Khanh khanh” trầm đục, pháp bảo đánh lên trên người chúng nó truyền ra một tiếng trầm đục. Tám con giao long đánh lên trên Kim quy thuẫn, Kim quy thuẫn bay ngược ra ngoài. Cả Tử Nguyệt tiên tử cũng bị đánh bay về sau.

Tử Nguyệt tiên tử còn chưa đứng vững thân thể, một tiếng xé gió vang lên, đuôi của tám con giao long từ trên trời giáng xuống, nện xuống Tử Nguyệt tiên tử. Nếu bị tám chiếc đuôi này quật phải, Tử Nguyệt tiên tử muốn không chết cũng khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận