Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5914: Thẳng tiến không lùi

Vương Trường Sinh đánh ra một quyền, một nắm đấm khổng lồ màu lam bắn ra, nghênh đón.

Ngọn lửa màu đỏ nháy mắt tán loạn, phượng hoàng màu đỏ nhẹ nhàng vỗ cánh, tránh được nắm đấm khổng lồ màu lam.

Mấy đạo hào quang màu đỏ lục tục đánh lên trên thân Vương Trường Sinh, truyền ra một chuỗi tiếng “Leng keng” trầm đục, giống như đánh lên tường đồng vách sắt.

Hai tay Vương Trường Sinh nâng lên cao cao, tạo dáng ôm, vô số nước biển màu lam chợt xuất hiện, giống như một cơn sóng lớn ngập trời màu lam, lao thẳng đến phượng hoàng màu đỏ.

Phượng hoàng màu đỏ há mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ, va chạm với sóng lớn ngập trời, sương trắng tràn ngập, một nắm đấm băng màu trắng bắn ra, mang theo cơn lạnh kinh người, lao thẳng đến phượng hoàng màu đỏ.

Một lần này, phượng hoàng màu đỏ đang muốn tránh, một cái lồng giam màu lam hiện ra, bao phủ nó.

Mi tâm phượng hoàng màu đỏ sáng lên một đạo hào quang màu đỏ lóa mắt, một lưỡi đao ánh sáng màu đỏ bắn ra, chém lên lồng giam màu lam, lồng giam màu lam vỡ ra một lỗ thủng, nắm đấm băng màu trắng đánh lên trên thân phượng hoàng màu đỏ.

Chỉ nghe một tiếng nữ tử kêu thê thảm vang lên, sau đó phượng hoàng màu đỏ hóa thành sương máu đầy trời.

Hoàn cảnh trước mắt biến đổi, Vương Trường Sinh xuất hiện ở trên không một mảng rừng rậm xanh um tươi tốt, thần thức mở rộng, tìm kiếm kẻ địch.

Ngoài Càn Khôn Tháp, lượng lớn tu sĩ hướng về nơi này bay tới, bọn người Tào Viễn Tinh, Đặng Minh đều ở bên trong.

Bọn họ lục tục bay vào Càn Khôn Tháp, bắt đầu vượt ải.

Lượng lớn tu sĩ chạy tới nơi này, bọn họ vẻ mặt khác nhau, đánh giá khí linh ba món đạo khí.

Tầng nàod dó của Càn Khôn Tháp sáng lên một đạo hào quang màu bạc chói mắt, một bóng người chật vật từ Càn Khôn Tháp bay ra, chính là Thân Hâm.

Hắn sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu, chỗ vai trái có một vết thương khủng bố, máu chảy không ngừng, bộ dáng bị trọng thương.

“Đến Nhất Ngôn Điện mua một ít đan dược chữa thương để chữa thương đi!”

Ngôn Nhất Nặc thân thiết nói.

Thân Hâm gật gật đầu, bay vào Nhất Ngôn Điện.

Các tu sĩ nhìn nhau, vẻ mặt trở nên khẩn trương.

Thái Ất Kim Tiên vượt ải cũng bị thương, càng đừng nói tu sĩ dưới Thái Ất Kim Tiên.

“Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, không có năng lực thì đừng xông vào Càn Khôn Tháp, tình huống của hắn vẫn là tốt đó.” Thanh niên áo bạc mở miệng nói.

“Vãn bối muốn thử một lần.”

Một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô tiến lên một bước, nói. Nhìn khí tức của hắn, có tu vi Chân Tiên đại viên mãn.

“Muốn vượt ải thì đi vào, đừng đùa giỡn tâm tư nhỏ với ta, Kim Tiên thì Kim Tiên, đừng cho rằng thi triển bí thuật áp chế tu vi Kim Tiên, ta liền không nhận ra được.”

Thanh niên áo bạc trừng mắt nhìn đại hán áo vàng một cái, nói. Đại hán áo vàng ngượng ngùng cười, bay vào Càn Khôn Tháp.

Một mảng lôi quang năm màu sáng lên ở trên trời, hiện ra bóng người Mộ Dung Ngọc Dung, quanh thân bị vô số hồ quang năm màu quấn quanh.

“Đạo khí Càn Khôn Tháp!”

Mộ Dung Ngọc Dung kích động nói.

Khí linh Càn Khôn Tháp nhìn Mộ Dung Ngọc Dung một cái, không nói gì.

Mộ Dung Ngọc Dung bay vào Càn Khôn Tháp, bắt đầu vượt ải.

Càn Khôn Tháp, Uông Như Yên đứng ở trên không một mảng sông băng rộng lớn vô cùng, trên trời bay xuống vô số bông tuyết màu trắng, gió lạnh thổi từng cơn. Một người khổng lồ toàn thân màu trắng đang công kích Uông Như Yên, người khổng lồ màu trắng ngũ quan mơ hồ, hình thể cực lớn, nhưng rất linh hoạt.

Uông Như Yên nhíu mày, bằng vào pháp tắc tiểu thành, nàng một đường thế như chẻ tre, xông đến cửa ải thứ năm, một cửa ải này đối thủ là một tiên khí sư bậc một, lợi dụng đại trận đối phó nàng.

Mi tâm Uông Như Yên sáng lên hào quang màu đỏ lóa mắt, Ly Hỏa Chân Đồng hiện ra. Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, góc tây bắc có một mảng hào quang màu trắng như ẩn như hiện.

Tay phải Uông Như Yên hướng về hư không vỗ một phát, một đợt tiên âm chói tai vang lên, một bàn tay khổng lồ màu lam trải rộng âm phù huyền ảo bay ra, vỗ lên trên thân người khổng lồ màu trắng, thân thể người khổng lồ màu trắng nổ tung trong nháy mắt.

Bàn tay khổng lồ màu lam bay thẳng đến chỗ hào quang màu trắng, đánh lên sông băng, sông băng tan vỡ, có thể nhìn thấy một thanh phi kiếm lóe ra hào quang màu trắng, phi kiếm màu trắng tan vỡ.

Âm pháp tắc tiểu thành, hạ phẩm tiên khí căn bản không ngăn được.

Hoàn cảnh trước mắt biến đổi, Uông Như Yên xuất hiện ở trên không một mảng thảo nguyên rộng lớn, một ông lão áo xanh ngũ quan anh tuấn đứng trên một dốc đất. Uông Như Yên phun ra một làn sóng âm màu lam, lao thẳng đến ông lão áo bào xanh.

Nơi sóng âm màu lam đi qua, trời sập đất lún, mặt đất xuất hiện từng vết nứt to dài. Ông lão áo bào xanh đang muốn tránh đi, Uông Như Yên mở miệng nói: “Các hạ vẫn là bó tay chịu trói đi!”

Thanh âm của nàng vẫn luôn quanh quẩn bên tai ông lão áo bào xanh, ông lão áo bào xanh lộ vẻ mặt thống khổ, hai tay ôm đầu, các loại tạp âm tràn ngập bên tai, hoàn cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Một bàn tay khổng lồ màu lam vỗ thẳng đến, thoải mái đánh thủng hộ thể linh quang của ông lão áo bào xanh, vỗ lên trên thân ông lão áo bào xanh, lão trực tiếp hóa thành một mảng sương máu.

Hoàn cảnh trước mắt biến đổi, Uông Như Yên xuất hiện ở trên không một mảng hải vực rộng lớn vô cùng, nơi này mây đen dày đặc, chớp lóe sấm rền, cho người ta một loại cảm giác áp bách nặng nề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận