Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4650: Huỳnh tộc (2)

Vẻ mặt của bọn họ khác nhau, có tu sĩ vẻ mặt kích động, có tu sĩ vẻ mặt mờ mịt, có tu sĩ lộ vẻ mặt trầm ngâm.

Tu sĩ Đại Thừa giảng đạo, không phải ai nghe cũng có thu hoạch, cái này phải xem ngộ tính cá nhân.

Vương Thanh Sơn khép hờ đôi mắt, một thanh phi kiếm màu xanh lơ lửng ở trước người, cẩn thận quan sát, phi kiếm màu xanh không phải thực thể.

Trên mặt Đổng Tuyết Ly lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, xem ra thu hoạch không ít.

Vương Thanh Phong lộ vẻ mặt trầm ngâm. Hắn tu luyện đao pháp, nhưng từng trải tu đạo của Thất Kiếm Chân Nhân có ý nghĩa tham khảo nhất định.

“Giảng đạo đến đây là dừng, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, phải xem bản thân các ngươi. Lục sư điệt, nơi này giao cho ngươi.”

Thất Kiếm Chân Nhân phân phó, đứng dậy rời khỏi.

Lục Ngọc Vân lên tiếng đáp, nhìn theo Thất Kiếm Chân Nhân rời khỏi.

Đại bộ phận tu sĩ theo đó rời khỏi, hơn trăm tu sĩ có điều cảm ngộ, Lục Ngọc Vân khởi động cấm chế, từng màn hào quang màu xanh bỗng dưng hiện lên, bao phủ những tu sĩ này, phòng ngừa người ngoài quấy nhiễu bọn họ.

Vương Thanh Sơn và Đổng Tuyết Ly đều có cảm ngộ, năm người bọn Đoàn Thông Thiên ở quảng trường chờ.

...

Càn Nguyên đại lục, Cổ Nguyệt sơn mạch kéo dài ức vạn dặm, nơi này quanh năm bị chướng khí bao phủ, độc trùng độc thú vô số kể, sinh trưởng không ít độc thảo độc dược bên ngoài hiếm thấy.

Ở sâu trong Cổ Nguyệt sơn mạch, một mảnh đất rộng rãi, ba nam tử ngũ quan giống nhau như đúc đang đối phó một con cóc toàn thân màu tím, trên đầu con cóc màu tím có ba tròng mắt đỏ như máu, trên lưng là những cái bọc phồng lên.

Tóc của ba nam tử tản mát ra một trận linh quang mỏng manh, ngoài thân có một chút linh văn màu vàng, như tự nhiên hình thành, tròng mắt là màu vàng, hiển nhiên không phải Nhân tộc.

Xem khí tức của bọn họ, rõ ràng là tu sĩ Luyện Hư, cầm đầu là một nam tử áo vàng làn da trắng nõn, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, hai nam tử khác làn da đen hơn một chút, đều là Luyện Hư trung kỳ.

Ngoài thân bọn họ nở rộ hào quang màu vàng kim, đôi mắt của hư ảnh hình người trên đỉnh đầu đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng kim, đánh lên trên thân con cóc màu tím, con cóc màu tím như bị giam cầm, không thể động đậy.

Hư không chấn động vặn vẹo, một trường kiếm màu vàng dài hơn hai trượng bỗng dưng hiện lên, thần thức hóa hình!

Trường kiếm màu vàng đánh lên trên thân con cóc màu tím, thân thể con cóc màu tím run lên một cái, ngã xuống, không còn khí tức.

Thấy một màn như vậy, ba người bọn nam tử áo vàng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Đúng lúc này, trên trời truyền đến một tiếng chim hót thê lương, một con chim quái dị hình thể thật lớn xuất hiện ở bầu trời, tròng mắt của quái điểu là màu xanh biếc, lông vũ cùng móng vuốt là đỏ như máu. Cẩn thận quan sát, linh vũ của con chim quái dị rụng không ít, một bộ dáng bị thương nặng.

“Bích Huyết Cưu!”

Ánh mắt nam tử áo vàng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Bích Huyết Cưu là một loại yêu cầm tương đối lợi hại của Cổ Nguyệt sơn mạch, chẳng những độn tốc tương đối nhanh, còn có thể phun lửa độc đả thương địch, cho dù là tu sĩ Luyện Hư bị móng vuốt của nó cào bị thương, không kịp thời ăn vào đan dược giải độc, cũng sẽ có phiền toái.

Bọn họ đang muốn ra tay tiêu diệt Bích Huyết Cưu, bầu trời truyền đến một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, chuẩn xác bổ trúng Bích Huyết Cưu.

Một đoàn lôi quang màu bạc chói mắt xuất hiện trên trời, hư không nổi lên dao động, một bàn tay năm màu bỗng dưng hiện lên, bổ về phía lôi quang màu bạc, một con Bích Huyết Cưu thân thể cháy trụi từ trên cao rơi xuống, rơi trên mặt đất.

Một con thuyền bay màu bạc từ nơi xa bay tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Không qua bao lâu, con thuyền bay màu bạc dừng lại, Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt đứng ở bên trên, bọn họ sắc mặt ngưng trọng.

Bọn họ ở trên đường lọt vào dị tộc Luyện Hư cướp giết, trải qua chiến đấu kịch liệt, bọn họ đã tiêu diệt kẻ địch, nhưng Vương Tông Vân bị kẻ địch đả thương, trúng kỳ độc, cần nội đan Bích Huyết Cưu bậc sáu luyện chế đan dược giải độc.

Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt đến Cổ Nguyệt sơn mạch săn giết Bích Huyết Cưu, Liễu Hồng Tuyết cùng Bạch Ngọc Kỳ chiếu cố Vương Tông Vân, thuận tiện trông coi Hỗn Nguyên Chân Nhân.

“Huỳnh tộc!”

Vương Mạnh Bân nhìn thấy ba người bọn nam tử áo vàng, trong mắt tràn đầy kiêng kị.

Càn Nguyên đại lục không ít chủng tộc, Huỳnh tộc ở trong các tiểu tộc có chút danh tiếng.

Huỳnh tộc hay đẻ một lần nhiều con, bình thường là sinh đôi, Huỳnh tộc từng xuất hiện sinh chín.

Tu sĩ Huỳnh tộc trời sinh tâm ý tương thông, có thể thi triển thuật hợp kích, thần thức có thể chồng chất, điều kiện tiên quyết là huynh đệ tỷ muội cùng bào thai mới được.

Huỳnh tộc thực lực cá thể không mạnh, liên thủ tương đối mạnh, nhưng năng lực sinh sản của Huỳnh tộc không mạnh, bằng không đã sớm quật khởi.

Chủng tộc khác đều biết điểm yếu của Huỳnh tộc, chỉ cần giết huynh đệ tỷ muội của tu sĩ Huỳnh tộc, thực lực tu sĩ Huỳnh tộc sẽ giảm hẳn. Tu sĩ Huỳnh tộc ra ngoài, trên cơ bản đều là huynh đệ tỷ muội cùng bào thai cùng nhau ra ngoài, như vậy thực lực mạnh một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận