Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2113: Mục đích của U Minh Chu (1)

Thái Dương Bình, một trong năm đại trấn tông chi bảo của Tam Diễm cung.

Tống Tịch Nhược nhẹ nhàng hất cổ tay một cái, Thái Dương Bình bay ra, hình mặt trời màu vàng trên thân bình nhất thời rực sáng, hình thể tăng vọt, miệng bình hướng xuống dưới.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một viên bàn tay mặt trời màu vàng ròng bay ra, sau khi mơ hồ, hình thể mặt trời màu vàng ròng tăng vọt, đường kính trăm trượng, nện chuẩn xác ở trong đàn U Minh Chu.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hơn vạn con U Minh Chu trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, mặt đất có thêm một cái hố lửa thật lớn.

Thái Dương Bình phun ra những quả cầu lửa màu vàng ròng, sau khi thoáng mơ hồ, hình thể tăng vọt, đánh vào trong đàn U Minh Chu.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, U Minh Chu bốc hơi từng mảng, một quả cầu lửa màu vàng ròng đánh lên trên một ngọn núi lớn, đỉnh núi nhất thời vỡ ra, san thành bình địa, bụi đất ngập trời.

Một quả cầu lửa màu vàng ròng đánh lên trên thân một con U Minh Chu cấp bốn, U Minh Chu cấp bốn phát ra một tràng tiếng kêu khổ sở, kịch liệt giãy dụa, lao vào trong đàn U Minh Chu, ngọn lửa màu vàng nhanh chóng lan tràn ra, U Minh Chu cấp thấp dính vào ngọn lửa màu vàng ròng, nhất thời bốc hơi khỏi nhân gian.

Không đến năm hơi thở, Tống Tịch Nhược đã giết mấy vạn con U Minh Chu, chỉ dựa vào một món Thái Dương Bình.

Vương Anh Kiệt hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: “Không biết gia tộc khi nào cũng có thể có được pháp bảo uy lực lớn như vậy, pháp bảo này hẳn là trấn tông chi bảo của Tam Diễm cung nhỉ!”

U Minh Chu ý thức được không ổn, vội vàng rút lui, lượng lớn U Minh Chu ùn ùn rút về Vạn Khôi sơn mạch.

Phạm Nhược Nhược muốn ngăn trở, mấy chục con U Minh Chu bậc ba biến dị phát ra một chuỗi tiếng côn trùng kêu vang bén nhọn chói tai, nàng nhíu mày, có chút không khoẻ.

Tiếng kiếm ngân vang, một dải cầu vồng màu xanh từ trên trời giáng xuống, lao vào trong U Minh Chu bậc ba biến dị, bổ lên trên thân U Minh Chu, phát ra tiếng “keng keng” trầm đục, U Minh Chu bay ngược đi, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Vương Anh Kiệt lật bàn tay, một sợi dây thừng hào quang màu vàng kim lấp lánh xuất hiện trên tay, Tù Yêu Tác, pháp bảo này là Vương Thanh Linh tặng cho hắn, chúc mừng hắn tiến vào Kết Đan kỳ.

Hào quang màu vàng kim chợt lóe, dây thừng màu vàng bắn ra, nháy mắt biến mất, ngay sau đó, dây thừng màu vàng xuất hiện ở trước mặt một con U Minh Chu ngoài thân có hoa văn màu vàng, lập tức cuốn lấy thân thể con U Minh Chu nữa, giống như trói bánh chưng vậy, trói nó lại.

Một chuỗi tiếng nổ trầm thấp vang lên, một tòa tháp khổng lồ màu xanh cao hơn trăm trượng xuất hiện ở bầu trời, phun ra một mảng lớn hào quang màu xanh, bao phủ U Minh Chu bậc ba biến dị, thu nó vào bên trong tòa tháp khổng lồ màu xanh.

Đám người Phương Mộc ùn ùn tiêu diệt U Minh Chu bậc ba, đặc biệt U Minh Chu biến dị.

U Minh Chu cấp bốn căn bản không để ý tới sự sống chết của U Minh Chu cấp thấp, hóa thành từng đạo độn quang màu đen, bay trở về chỗ sâu trong Vạn Khôi sơn mạch.

Mất đi U Minh Chu bậc cao chỉ huy, U Minh Chu cấp thấp chạy trốn khắp nơi, hoảng hốt không chọn đường, tu sĩ đám người Vương Anh Kiệt hoặc khống chế pháp bảo, hoặc thi triển thần thông tiêu diệt U Minh Chu.

Vương Anh Kiệt trực tiếp triệu ra Hắc Liên Kỳ, thu tinh hồn yêu thú, luyện thi của Phương Mộc cũng đang cắn nuốt tinh hồn yêu thú.

Một trận chiến này, U Minh Chu thương vong mấy vạn, tu sĩ Nhân tộc thương vong không đến năm trăm, có hơn một ngàn tu sĩ bị U Minh Chu bắt đi, trong đó có mười mấy vị tu sĩ Kết Đan.

Nếu không phải Vương Thanh Sơn ra tay kịp thời, Vương Anh Kiệt cũng sẽ bị U Minh Chu bắt đi.

Lúc này, đại bộ đội Tam Diễm cung cũng chạy tới, bọn họ ùn ùn liên thủ thi triển hỏa hệ pháp thuật phạm vi lớn, công kích U Minh Chu, tiếng nổ không dứt, U Minh Chu mất đi chỉ huy, căn bản không phải đối thủ của người tu tiên.

Một khắc đồng hồ sau, trên đồng bằng không có một con U Minh Chu nào còn sống, trên mặt đất tràn đầy chất lỏng màu xanh lục, tản mát ra một mùi tanh hôi khó ngửi.

Lượng lớn pháp khí pháp bảo rơi rải rác ở trên mặt đất, xen lẫn một ít thi thể hài cốt U Minh Chu, nhìn qua một mảng hỗn độn.

Mấy chục vạn con U Minh Chu đột kích, chỉ có non nửa chạy về được Vạn Khôi sơn mạch.

Tống Tịch Nhược bắt pháp quyết, linh quang Thái Dương Bình ảm đạm đi, khôi phục kích thước ban đầu, bay vào ống tay áo của nàng không thấy đâu nữa.

Đám người Phạm Nhược Nhược tung người bay tới, một lần này may mà có Tống Tịch Nhược trợ giúp, nếu không còn không biết có bao nhiêu tu sĩ sẽ bị U Minh Chu bắt đi.

“Tống đạo hữu, may có ngươi kịp thời chạy tới, nếu không chúng ta phiền toái rồi.”

Phạm Nhược Nhược cảm kích nói, U Minh Chu bình thường còn dễ xử lý, U Minh Chu biến dị cực kỳ khó chơi.

“Phạm đạo hữu nói đùa rồi, đây là việc thuộc bổn phận của ta. Vương đạo hữu, Phương đạo hữu, các ngươi không ngại xa xôi ngàn dặm chạy tới Bắc Cương diệt trùng, tiểu muội đại biểu Tam Diễm cung, bày tỏ cảm tạ các ngươi.”

Tống Tịch Nhược nhún người thi lễ. Mặc kệ nói như thế nào, Vương Thanh Sơn và Phương Mộc tới Bắc Cương diệt trùng, tương đương tạo phúc Bắc Cương tu tiên giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận