Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6224: Thưởng phạt

Nam Cung Nguyệt Thước cùng Bức ước hẹn bình ổn chiến sự, trong ngắn hạn sẽ không bùng nổ chiến sự nữa, nhưng bọn họ vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, đình chiến chỉ là nhất thời, ước định kiểu này không ít, mặc kệ là Nam Cung tiên tộc hay Sát Cáp Nhĩ bộ đều không để vào trong lòng, chỉ cần có cần thiết, vẫn sẽ bùng nổ đại chiến.

Tính ra, trong mười lăm vạn năm lục tục bùng nổ bốn lần hỗn độn thú triều, Thái Ất Kim Tiên cũng ngã xuống nhiều vị, Kim Tiên và Chân Tiên ngã xuống càng nhiều hơn, thế lực xáo bài, rất nhiều thế lực từ đây suy yếu, một ít thế lực tổn thất tương đối nhỏ, thừa cơ quật khởi.

“Đại chiến một lần này, các ngươi biểu hiện đều rất không tệ, đặc biệt Mộ Dung tiểu hữu cùng Vương tiểu hữu, bọn họ giết nhiều con hỗn độn thú Kim Tiên kỳ, biểu hiện nổi trội xuất sắc, đúng ra nên trọng thưởng. Viễn Tinh, thưởng cho Mộ Dung tiểu hữu cùng Vương tiểu hữu mỗi người một viên nhị phẩm đạo đan.”

Tào Minh Kính chậm rãi nói.

Phù Du tộc bị đánh cho tàn phế, không thủ được Phù Du thành, chỉ có thể tạm thời rời khỏi Hỗn Độn đại lục, Huyền thành dưới trướng cũng bị phân đi không ít, Tào gia đạt được nhiều tòa Huyền thành cùng một chỗ bí cảnh, cái này có quan hệ nhất định với Mộ Dung Nhất Long cùng Vương Trường Sinh biểu hiện nổi trội xuất sắc.

Diệp gia cũng đạt được nhiều tòa Huyền thành, trên tay Lưu Vân tiên tử có một món thượng phẩm tiên khí luyện vào Hồng Mông linh bảo, chặn một đòn của hỗn độn thú chín màu, biểu hiện nổi trội xuất sắc.

Trên đường trở về, Nam Cung Nguyệt Thước khen ngợi sáu người bọn Vương Trường Sinh vài câu. Lời này vừa nói ra, nhiều vị tu sĩ Kim Tiên bọn Huyết Thịnh vẻ mặt đầy hâm mộ.

Mộ Dung Nhất Long và Vương Trường Sinh cảm ơn một tiếng, lộ vẻ mặt vui mừng.

Tào Viễn Tinh đi lên trước, lấy ra hai cái hộp ngọc màu vàng tinh xảo, đưa cho Vương Trường Sinh và Mộ Dung Nhất Long, bọn họ mở hộp ngọc ra nhìn, bên trong đều có một viên nhị phẩm đạo đan.

“Đa tạ Tào tiền bối.”

Mộ Dung Nhất Long và Vương Trường Sinh cúi người hành lễ, cảm ơn một tiếng.

“Có công tất thưởng, các ngươi biểu hiện nổi trội xuất sắc, đây là thứ nên được. Đạo lý tương tự, có tội tất phạt, Tôn tiểu hữu, ngươi nói có đúng không?” Tào Minh Kính nhìn về phía một ông lão áo bào đen dáng người gầy gò, nói.

Ông lão áo bào đen tên Tôn Nhất Hưng, Kim Tiên hậu kỳ, Tôn gia chỗ hắn truyền thừa lâu đời, là thế lực lâu năm, cũng là tiểu đệ trung thành của Tào gia.

“Đương nhiên.”

Tôn Nhất Hưng bày tỏ rất đồng ý.

“Vậy ngươi vì sao cấu kết hỗn độn thú? Nói cho bọn chúng hành tung của chúng ta? Thực cho rằng ngươi cấu kết hỗn độn thú Tào gia chúng ta không biết?” Tào Minh Kính sắc mặt lạnh lùng.

“Tào tiền bối, hiểu lầm nha! Ta không cấu kết hỗn độn thú mà!” Tôn Nhất Hưng thề thốt phủ nhận.

“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Lý tiểu hữu, ngươi ra đi!”

Tào Minh Kính phân phó.

Vừa dứt lời, một thiếu phụ váy tím dáng người yểu điệu từ nơi xa bay tới, đáp ở trước mặt Tào Minh Kính.

Tôn Nhất Hưng nhìn thấy thiếu phụ váy tím, sắc mặt tái nhợt, ngoài thân nở rộ hắc quang. Đúng lúc này, thân hình Tào Viễn Tinh nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước mặt Tôn Nhất Hưng, đánh ra một chưởng.

Tôn Nhất Hưng bay ngược đi, còn chưa kịp đứng dậy, một sợi dây thừng lóe ra hào quang màu đỏ bay tới, trói chặt hắn lại.

“Tào tiền bối, ta là nhất thời hồ đồ, hỗn độn thú bố trí cạm bẫy, nếu ta không đầu nhập vào chúng nó, chúng nó sẽ lập tức giết ta. Ta bằng lòng phối hợp ngài, truyền tin tức giả cho chúng nó.”

Tôn Nhất Hưng mở miệng nói.

“Chúng ta đã sớm lợi dụng ngươi truyền tin tức giả, bằng không sao có thể chặn đứng nhiều nhóm hỗn độn thú như vậy, ngươi đã hết giá trị rồi. Lúc trước bắt được vài tên gian tế giữ lại ngươi, chính là vì để ngươi truyền tin tức giả.”

Giọng điệu Tào Viễn Tinh lạnh như băng.

Tào gia đã sớm biết, không lôi hắn ra là giữ lại truyền tin tức giả, để hỗn độn thú cho rằng bọn họ muốn đi nơi nào đó chặn lại hỗn độn thú, hỗn độn thú thay đổi tuyến đường, đúng ý bọn họ.

Tôn Nhất Hưng quỳ xuống, mở miệng cầu xin tha thứ: “Tào tiền bối, xem ở trên phần Tôn gia chúng ta cống hiến nhiều năm cho Tào gia các ngươi, tha Tôn gia đi! Vãn bối cam nguyện đền tội.”

“Nói đùa à, bởi vì một mình ngươi, có bao nhiêu tu sĩ Kim Tiên bị hỗn độn thú bắt đi? Bọn họ đáng chết? Tộc nhân của ngươi sẽ không nhận được một chút lợi ích nào? Phụng pháp chỉ Côn Luân Đạo Tổ, kẻ làm phản đầu nhập vào hỗn độn thú, giết không tha, ta đã phái người tới Tôn gia. Yên tâm, tộc nhân của ngươi sẽ cùng lên đường với ngươi.” Giọng điệu Tào Minh Kính lạnh như băng.

Tôn Nhất Hưng còn muốn nói gì, nhưng đã phát ra một tiếng hét thảm, ngoài thân có thêm lượng lớn phù văn màu đỏ huyền ảo, ngoài thân trào ra một ngọn lửa màu đỏ, cháy thành tro bụi, Nguyên Anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Ngụy tiên ra tay nguyền rủa tiêu diệt hắn rồi, động tác nhanh như vậy.” Tào Viễn Tinh nhíu mày nói.

Tào Minh Kính nhìn về phía đám người Mộ Dung Nhất Long, nói: “Các ngươi đều thấy rồi đó, đây là kết cục của đầu nhập vào hỗn độn thú, một người đi theo địch, toàn tông hoặc toàn tộc đồng tội, đừng nói cái gì với lão phu tội không dính tới người nhà, bọn họ là nhận ân huệ theo.”

Đám người Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng, liên thanh vâng dạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận