Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2963: Bảo vật Huyền Phong thượng nhân lưu lại (1)

Khung cảnh trước mắt sau một cái mơ hồ, bọn họ chợt xuất hiện trên một bình nguyên hoang vắng. Bình nguyên phân tán lượng lớn đá tảng màu xám trắng, không có một ngọn cỏ. Đến bầu trời cũng là màu xám trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực.

Kim Thược đại khai thần thức, cũng không phát hiện gì.

“Hai người các ngươi đi trước dẫn đường, nếu muốn chết thì cứ giở trò.”

Kim Thược chỉ vào phía trước dặn dò.

“Kim tiền bối, tu vi của hắn thấp hơn so với chúng ta. Vì sao không để hắn đi phía trước?”

Cô gái váy tím có chút khó hiểu hỏi, mặt đầy tủi thân uất ức.

“Hắn là linh thực phu, có thể di thực linh thực cấp cao, ngươi có thể sao?”

Kim Thược nghiêm mặt nói, giọng điệu lạnh nhạt.

Cô gái váy tím không dám nói gì nữa, thành thật đi trước dẫn đường.

Bốn người rất nhanh đã biến mất bên trong hoang nguyên, tựa như chưa từng xuất hiện.



Một toà hoa viên xanh um tươi tốt, mặt đất kịch liệt chớp động. Hơn trăm cây trận kỳ bay ra từ dưới lòng đất rồi chợt vỡ tạc. Một khối gạch màu xanh chợt thoát phá, mơ hồ có thể nhìn thấy trận bàn vỡ nát.

Hư không sáng lên một đạo linh quang, ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Viên Thuật chợt hiện thân, sắc mặt tái nhợt.

Trận pháp tương đối cao cấp, Uông Như Yên thúc giục Ô phượng pháp mục cũng không thể tìm được mắt trận. Chỉ có thể cậy mạnh phá trận.

Vì phá trận, bọn họ hao tổn lượng lớn pháp lực, cuối cùng cũng có thể phá vỡ trận pháp.

“Xem ra truyền thừa của Huyền Phong thượng nhân không dễ lấy. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, không biết lúc nào bọn họ sẽ đuổi đến.”

Viên Thuật thúc giục.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, khống chế hai con tiểu cẩu khôi lỗi thú đi về phía trước.

Xuyên qua hoa viên, một hồ nước màu đen thật lớn xuất hiện trước mặt bọn họ. Trung tâm hồ nước màu đen là một đài đá hình tròn, trên đài đá toạ lạc một lầu các cao ba tầng.

Bên trên lầu các là một bảng hiệu màu xanh, phía trên viết ba chữ cái to màu vàng “Huyền Phong lâu”, mười phần hiển lộ.

Phía trên hồ nước màu đen lơ lửng một ít sương mù màu đen, bốn phía hồ nước không có một ngọn cỏ.

Vương Trường Sinh đưa thần thức quét khắp lầu các màu xanh. Kỳ quái là thần thức của hắn vừa tới gần hồ nước màu đen liền bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó hút xuống đáy hồ rồi biến mất không thấy.

Vương Trường Sinh vội vàng chặt đứt liên hệ, tránh để toàn bộ thần thức bị hồ nước màu đen hút mất.

“Huyền Phong lâu, chẳng lẽ xác của Huyền Phong thượng nhân ở trong này?”

Ánh mắt Viên Thuật nhìn chằm chằm lầu các màu xanh, thần sắc kích động.

“Muốn lấy bảo chỉ sợ không dễ dàng. Nếu làm không tốt chỉ sợ nơi này có yêu thú bậc sáu!”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng.

Uông Như Yên thúc giục Ô phượng pháp mục, quan sát tình huống dưới hồ nước màu đen. Nàng chỉ nhìn thấy một mảng đen tuyền, không thể nhìn thấy rõ bên dưới đáy hồ có gì.

Uông Như Yên khoát tay, bay ra một đạo thanh quang. Bên trong tiếng hạc kêu, dần hoá thành một con hạc giấy màu xanh lớn hơn mười trượng. Là phù binh bậc ba, Uông Như Yên luyện chế chuyên dùng để đi thám hiểm.

Hạc giấy màu xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, bay về hướng hồ nước màu đen.

Ngay từ đầu cũng không phát hiện điều gì dị thường, nhưng sau khi hạc giấy bay được khoảng trăm trượng. Phù văn bên ngoài thân chợt không ngừng chớp động, tựa như bị công kích vậy.

Phù binh là vật chết, một tấm phù binh bậc ba bị huỷ mà thôi. Uông Như Yên cũng không cảm thấy đau lòng.

Phù binh hạc giấy còn cách lầu các màu xanh khoảng trăm trượng, trên thân chợt xuất hiện một cái lỗ, tốc độ phi hành cũng giảm xuống. Cuối cùng rơi vào bên trong nước hồ màu đen. Phù binh hạc giấy vừa tiếp xúc hồ nước màu đen thì nhất thời bốc lên từng đợt khói nhẹ, hoàn toàn tan chảy.

“Nước Hắc ly! Lại có thể là loại độc thuỷ này!”

Viên Thuật kinh ngạc nói, chau mày.

“Nước hắc ly, đây là thứ gì?”

Vương Trường Sinh đầu đầy mờ mịt. Hắn xem qua không ít điển tịch giới thiệu kỳ trân dị bảo, vẫn là lần đầu nghe nói đến nước Hắc ly.

“Nọc độc của Hắc ly cưu phun ra độc vô cùng, sau khi pha loãng chính là nước Hắc ly. Nhưng loại hung cầm này nuôi dưỡng rất khó khăn, dường như đã tuyệt tích. Cho dù là độc trùng cũng không thể hoạt động bên trong nước Hắc ly.”

Viên Thuật chậm rãi giải thích.

Nước Hắc ly kịch độc vô cùng, dùng phối hợp với cấm chế là thích hợp nhất.

“Nước Hắc ly? Huyền Phong lâu không chịu ảnh hưởng, hẳn là có trận pháp.”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói. Hắn giơ tay phải lên, bay ra một viên cầu kim loại màu xanh nhạt, bên ngoài trải rộng linh văn. Rồi đánh vào một đạo pháp quyết, bên ngoài viên cầu kim loại nhất thời linh văn đại lượng. Bên trong tiếng cơ quan dần hoá thành một con cự ưng màu xanh có sải cánh dài hơn mười trượng.

Đây là một con khôi lỗi thú cấp bốn, tốc độ phi hành khá nhanh.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, cự ưng màu xanh nhẹ nhàng vỗ cánh. Bên ngoài thân thanh quang đại phóng, một đạo màn hình màu xanh chợt xuất hiện, che kín toàn thân cự ưng màu xanh.

Cự ưng màu xanh bay về hướng Huyền Phong lâu. Nó vừa bay được khoảng trăm trượng, bên ngoài thân liền bốc lên một trận khói nhẹ, linh quang dần ảm đạm xuống.

Lại đi thêm trăm trượng, màn hình màu xanh thoát phá. Toàn thân cự ưng màu xanh bốc lên từng trận khói nhẹ, tốc độ chậm lại.

Thời điểm nó gần tới được đài đá hình tròn, dường như đụng phải tường đồng vách sắt vậy, bị chặn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận