Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4710: Từ gia

Như vậy, Tinh Hỏa tộc chỉ còn lại có Diễm Trân vị tu sĩ Đại Thừa này. Một lần trước chủng tộc đại chiến, tam tộc tổn thất đều không ít, trong ngắn hạn sẽ không bùng nổ chủng tộc đại chiến.

Diễm Trân tính ra ngoài du lịch, trừ tìm kiếm tài liệu độ kiếp, hắn cũng muốn tìm kiếm linh đan diệu dược trùng kích Đại Thừa kỳ, bồi dưỡng ra tu sĩ Đại Thừa mới.

Bọn họ có thể tiến vào Đại Thừa kỳ, đó là thái thượng trưởng lão đời trước của Tinh Hỏa tộc từ đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn đạt được ba viên Cửu Diễm Diệu Linh Đan. Nội tình Tinh Hỏa tộc so với các đại tộc kia vẫn hơi nông cạn, không có cách nào cả, linh vật phụ trợ tu sĩ trùng kích Đại Thừa kỳ quá quý giá, đều nắm giữ ở trên tay đại tộc.

“Vâng, lão tổ tông.”

Diễm Cơ đáp ứng. Diễm Trân không ở Huyền Linh đại lục, Tinh Hỏa tộc phải thành thật một đoạn thời gian, khơi mào chủng tộc đại chiến, không có lợi đối với Tinh Hỏa tộc.

Diễm Trân dặn dò vài câu, dẫn theo hơn hai mươi tộc nhân rời khỏi Vạn Diễm sơn mạch, tính băng qua hải vực.

...

Hải ngoại, mảng hải vực xanh thẳm nào đó, một đạo hào quang màu máu lướt qua bầu trời, tốc độ đặc biệt nhanh.

Không qua bao lâu, hào quang màu máu dừng ở trên không một hòn đảo hoang phạm vi trăm dặm, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu máu.

Huyết Đao Chân Quân và Sở Phượng đứng ở bên trên, Huyết Đao Chân Quân sắc mặt tái nhợt, chỗ ngực trái có một lỗ thủng to bằng ngón tay, mình đầy thương tích, Sở Phượng mặt không còn màu máu, sau lưng be bét máu thịt.

Băng qua hải vực nguy hiểm hơn xa so với Huyết Đao Chân Quân nghĩ, trừ yêu thú bậc bảy, còn cần phòng bị dị tộc cùng cấm chế thiên nhiên.

Trước đó không lâu, bọn họ đã gặp phải một trận Thiên Phong thật lớn, thật không dễ gì tránh đi Thiên Phong, bị dị tộc phát hiện, lọt vào đuổi giết, thật vất vả mới xông ra khỏi vòng vây.

Bọn họ ở trên biển hao phí gần ngàn năm, dựa vào lực lượng một mình Huyết Đao Chân Quân, vượt qua hải vực căn bản là người si nói mộng.

Huyết Đao Chân Quân bấm pháp quyết, con thuyền bay màu máu nhanh chóng đáp ở bên trong một thung lũng nhỏ ba mặt là núi. “Đây là lần thứ mấy rồi? Ta không tin vận khí của ngươi mỗi lần đều tốt như vậy.”

Sở Phượng nói ý vị sâu xa.

Nếu là nàng khôi phục tu vi, tỷ lệ bọn họ vượt qua hải vực sẽ đề cao không ít.

Huyết Đao Chân Quân nhíu mày. Sở Phượng nói có đạo lý, sự thật cũng quả thật như thế, trên tay hắn có không ít tài nguyên tu tiên, còn có Hấp Lôi Châu bậc bảy, để Sở Phượng khôi phục tu vi chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn khẽ thở dài một hơi, lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu xanh, ném cho Sở Phượng, nói: “Hy vọng ngươi đừng trở mặt với ta.”

“Trở mặt với ngươi có lợi gì? Chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, chờ ta khôi phục tu vi, lại vượt qua hải vực đi!”

Sở Phượng đề nghị.

Huyết Đao Chân Quân gật gật đầu, hai người đi vào cái hang cách đó không xa, ở lại nơi đây.

---

Thiên Huyền sơn mạch ở đông bắc bộ Càn Nguyên đại lục, nơi này là địa bàn Cổ Khung tộc.

Một mảnh đất trống trải, hai nam một nữ đang đấu pháp, xem khí tức bọn họ, đều là tu sĩ Luyện Hư.

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, ngũ quan như vẽ, trong tay nắm một thanh phi kiếm màu xanh, sắc mặt tái nhợt, chỗ vai trái có một vết thương khủng bố, máu tươi chảy ra là màu đen.

Hai nam tử miệng rộng mũi nhỏ, đôi mắt lõm xuống, trên người có một chút linh văn màu vàng, hình thể xấp xỉ với thiếu nữ váy xanh. Bọn họ phát ra từng đợt tiếng gầm gừ như mãnh thú, phun ra từng làn sóng âm màu vàng óng, nơi đi qua, mặt đất nứt toác ra, đất đá vỡ vụn.

Thiếu nữ váy xanh bấm kiếm quyết, vô số cát bay đá chạy, hóa thành hình thái phi kiếm, đi lên nghênh đón.

Sóng âm màu vàng khí thế như cầu vồng, đánh tan phi kiếm lao tới, nháy mắt đến trước mặt thiếu nữ váy xanh, thiếu nữ váy xanh vung kiếm nghênh đón.

Một tiếng vang trầm cất lên, thiếu nữ váy xanh bay ngược đi, va thật mạnh trên mặt đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi, mặt không còn màu máu.

“Vẫn không muốn đầu nhập vào Thiên Hống tộc chúng ta? Vậy đừng trách chúng ta vùi hoa dập liễu.” Một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô cười lạnh nói, trên mặt đầy sát khí.

“Các ngươi diệt gia tộc của ta, còn muốn ta đầu nhập vào các ngươi? Đừng mơ!”

Thiếu nữ váy xanh vẻ mặt đầy đau thương phẫn nộ, ngoài thân nở rộ linh quang, kết hợp một thể với trường kiếm màu xanh, hóa thành một cầu vồng màu xanh bắn nhanh đến.

“Hừ, pháp tướng cũng bị chúng ta phá rồi, còn có thể lợi hại bao nhiêu.”

Đại hán áo vàng ngoài miệng nói như vậy, bấm pháp quyết, một hư ảnh thật lớn xuất hiện ở đỉnh đầu.

Hư ảnh phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ đến cực điểm, phun ra một làn sóng âm màu vàng óng, hư không xuất hiện từng vết rách nhỏ bé.

Cầu vồng màu xanh và sóng âm màu vàng va chạm, bay ngược đi, truyền ra một tiếng nữ tử kêu thảm thiết. Hào quang màu xanh lóe lên, thiếu nữ váy xanh ngã xuống đất, phi kiếm màu xanh rơi ở một bên.

“Giờ sẽ tiễn ngươi lên đường!” Đại hán áo vàng sắc mặt lạnh lùng, muốn hạ sát thủ.

Đúng lúc này, một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, vang vọng trời đất, hai tia sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía hai nam tử.

Hai người kinh hãi biến sắc, còn chưa kịp phản ứng, tia sét màu bạc đã bổ xuống, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận