Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2880: Giao Thanh Nhi và Kim Lân (1)

Vương Trường Sinh cầm lấy một tấm da dê màu xanh nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ địa hình bên trên. Sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

Nói thật, hắn động tâm. Động phủ toạ hoá của Hải tộc Luyện hư kỳ, khẳng định có không ít bảo bối. Thứ khắc không nói, cho dù có được hài cốt cũng có thể luyện chế được một món thông thiên linh bảo đại uy lực. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể luyện chế ra một thông thiên linh bảo trung phẩm.

Động phủ toạ hoá của Huyền Quy chân quân nằm ở địa bàn Hải tộc, muốn lấy bảo cũng không dễ dàng.

Việc cấp bách hiện tại của bọn họ là chữa thương, tiếp theo là xác định vị trí hiện tại. Hải đồ có phần đông là đảo nhỏ, tu sĩ cấp cao đấu pháp rất dễ dàng huỷ diệt một ít tiểu đảo. Dựa vào hải đồ không thể xác định vị trí của bọn họ. Bởi vậy trừ phi bọn họ tìm được một địa điểm đặc thù thì mới có thể xác định được vị trí hiện tại của mình.

Không có địa điểm nào dễ dàng xác định hơn phường thị. Đợi bọn họ điều dưỡng tốt thương thế rồi nói sau.

Ngoại trừ mấy thứ này, còn có tài liệu luyện chế hoá thân, Vương Trường Sinh có thể lại luyện chế một khối hoá thân.

Ngựa không ăn đêm không béo. Lần này giết ba gã Hoá thần kỳ, bọn họ phát tài rồi.

Vương Trường Sinh phân loại tốt đồ vật trên đất, rồi lấy ra một viên thuốc màu máu, nuốt xuống.

Đan dược vừa vào miệng liền tan, hoá thành một cỗ năng lượng mênh mông không ngừng chạy tán loạn trong cơ thể hắn.

Hắn vội vàng dẫn cỗ năng lượng mênh mông nọ đi dọc theo kinh mạch. Nơi nào nó đi qua, liền truyền đến một trận ấm áp, thân thể cũng hơi nóng lên.



Giao Thanh Nhi là Hải tộc, từ nhỏ lớn lên ở biển lớn, hiện tại là Nguyên Anh trung kỳ. Bởi vì huyết mạch loạng, nàng thường lấy hình thái kỳ nhân là nửa người nửa yêu. Hải tộc có huyết mạch tinh thuần nếu tu luyện đến Nguyên Anh kỳ có thể hoàn toàn hoá thành hình người.

Giao Thanh Nhi là cô nhi, ở tại một phường thị Hải tộc mở, rất ít lên bờ.

Một ngày này, bóng đêm như nước, một vầng trăng tròn sáng tỏ treo ở phía chân trời, phản chiểu lên trên mặt biển.

Vang lên một tiếng rầm trầm nặng, mặt biển nhấc lên một đạo sóng to. Một cô gái ngũ quan thanh tú trồi lên mặt biển, cô gái có làn da tuyết trắng. Trên mặt và tay có một chút vảy màu xanh, nửa thân dưới là đuôi cá trải rộng vảy màu xanh. Chính là Giao Thanh Nhi.

Giao Thanh Nhi miệng hát tiểu khúc, đi trên mặt biển như đi trên đất bằng, tốc độ cực nhanh.

Mặt biển gió êm sóng lặng, ngẫu nhiên có mấy con yêu cầm bya xẹt qua, chúng nó cũng không quan tâm đến Giao Thanh Nhi.

Một lúc lâu sau, Giao Thanh Nhi xuất hiện ở hải vực phụ cận một toà hoang đảo. Nàng nhìn về phía núi cao, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

“Nơi này hẻo lánh như vậy, hẳn là vẫn còn đi! Lần nước đánh không lại nó, lần này ta nhất định bắt được nó."

Giao Thanh Nhi lẩm bẩm, ánh mặt lộ ra vài phần tự tin.

Nàng tựa như nhận thấy được điều gì, tay phải vỗ về phía mặt biển. Mặt biển chợt kịch liệt quay cuồng, vỡ tạc ra, nhấc lên từng đợt sóng to hơn trăm trượng.

Oành đùng đùng!

Ba đạo nhân ảnh bay ra từ đáy biển, cầm đầu là một thanh niên áo vàng ngũ quan anh tuấn. Trên cánh tay của thanh niên áo vàng có mấy mảnh vảy màu vàng, tròng mắt cũng là màu vàng, Hoá thần sơ kỳ.

Trên cánh tay của hai người khác cũng có mấy mảnh vảy màu xanh, mũi cao tai dài, hai người đều là Hoá thần sơ kỳ.

“Kim Lân, là ngươi, các ngươi đi theo ta làm gì.”

Giao Thanh Nhi nhíu mày nói.

“Hắc hắc, Thanh Nhi muội muội đừng hiểu lầm. Chúng ta chỉ là đi qua mà thôi. Ngươi chạy thật xa tới nơi này, vì nơi này có bảo vật gì sao?”

Thanh niên áo vàng cười hắc hắc nói, không có ý tốt đánh giá Thanh Nhi.

“Địa phương rách này thì có thể có bảo vật gì? Ta chỉ đến bái phỏng một vị tiền bối mà thôi.”

Giao Thanh Nhi giải thích, thần sắc có chút kích động.

“Tiền bối? Nếu là tiền bối của Hải tộc chúng ta, sao lại trụ ở loại địa phương như thế này? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao, trên đảo không phải là có linh dược quý hiếm gì chứ!”

Kim Lân cười lạnh nói. Hải tộc thông thường sẽ hoạt động dưới đáy biển, rất ít khi hoạt động trên bờ. Chỗ hẻo lánh này linh khí lại không dư thừa, không có khả năng có Hải tộc cấp cao ở lại nơi này.

“Ta không biết các ngươi nói gì. Nếu các ngươi thức thời thì nên nhanh rời khỏi nơi này. Nếu không kinh động các vị tiền bối nọ, các ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Giao Thanh Nhi kiên trì nói, hy vọng thanh niên áo vàng lui đi.

“Hừ, thật không? Ta thật muốn nhìn một chút, là vị tiền bối nào ở nơi này. Theo ta đi!”

Kim Lân giơ tay phải lên, bay ra một đạo kim quang thẳng về phía Giao Thanh Nhi.

Giao Thanh Nhi quá sợ hãi, tính tránh đi nhưng chợt phát hiện mặt biển dưới chân nàng nặng tựa trăm vạn cân, khiến cho bản thân không thể động đậy.

Nguyên Anh tu sĩ và Hoá thần tu sĩ cách nhau không phải là một chút, Giao Thanh Nhi căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Kim quang ở trên người Giao Thanh Nhi rõ ràng là một viên cầu kim quang lập loè, phù văn chớp động. Đây là một món thông thiên linh bảo hạ phẩm.

“Hắc hắc, Giao Thanh Nhi, ngươi cũng có hôm nay.”

Một gã giao nhân cười hắc hắc nói, vẻ mặt dâm đãng.

“Kim Lân, nếu ngươi dám xằng bậy, mỗ mỗ sẽ không tha cho ngươi.”

Thần sắc Giao Thanh Nhi kích động, vội vàng tìm núi để dựa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận