Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2338: Mười năm (1)

“Nếu giết thêm bốn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thì có thể đổi một món linh bảo.”

Uông Như Yên cười nói.

“Lời tuy như thế, quá mức nổi bật cũng không phải chuyện tốt. Tuy nói tu sĩ Hóa Thần sẽ không ra tay, ai có thể cam đoan bọn họ nhất định sẽ không ra tay? Vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt hơn.”

Vương Trường Sinh trịnh trọng nói, cây cao đón gió cả, quá nổi bật cũng không phải chuyện gì tốt.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh phân loại thu lại đồ vật trên mặt đất, trở về phòng nghỉ ngơi.

...

Tây Mạc, Vạn Phật tự.

Buổi trưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, vạn dặm không mây.

Chu Vân Tiêu quỳ gối chân núi Vạn Phật tự, ánh mắt kiên định, thỉnh thoảng có tăng nhân đi qua bên người hắn, nhưng chưa có ai để ý tới Chu Vân Tiêu, Chu Vân Tiêu như không tồn tại.

Vương triều Đại Yến đưa tới một khoản bồi thường, nhưng Vạn Phật tự từ chối thu. Cao tăng Phật môn cho rằng vạn vật bình đẳng, các phàm nhân chết đi kia không thể dùng tài vật để cân nhắc, Chu Vân Tiêu vẫn như cũ không thể gặp được Thanh Hư đại sư.

Nơi xa chợt nổi lên một trận cuồng phong, thổi bay vô số hạt cát màu vàng.

Bầu trời vốn sáng sủa chợt mây đen dày đặc, chớp lóe sấm rền, mây đen bao phủ phạm vi trăm dặm. Cùng lúc đó, một mùi đặc thù tỏa ra, ngửi qua giống mùi tanh của cá, sau lại có chút như là đàn hương, lại đến sau đó nữa giống mùi sơn phấn trên người nữ nhân.

Đám đông tăng nhân nhìn nhau, đầy mờ mịt.

“Đây là mùi gì? Thật thơm! Chẳng lẽ đang làm cơm bố thí?”

“Không có khả năng! Cơm bố thí không thơm như vậy.”

“Kỳ quái, ta sống hơn một trăm năm rồi, cũng chưa từng ngửi loại mùi này.”

...

“Ngao ô!”

Một tràng tiếng gầm gừ của mãnh thú vang lên, nơi xa chợt xuất hiện lượng lớn yêu thú, yêu cầm, chúng nó không biết phát điên cái gì, ùn ùn hướng Vạn Phật tự lao đi.

“Nhục thân đàn hóa! Có người đang trùng kích Hóa Thần kỳ! Là sư phụ!”

Đôi mắt Chu Vân Tiêu sáng ngời, trong mắt lộ ra vài phần hoang mang.

Tu tiên giả lúc trùng kích Hóa Thần kỳ, thân thể sẽ tản mát ra một loại mùi thơm lạ lùng, sẽ đưa tới lượng lớn yêu thú, bởi vì loại mùi thơm lạ lùng này giống đàn hương, cho nên xưng là nhục thân đàn hóa.

Thất Tuyệt Đao Hoàng ở Bắc Cương tham dự diệt trùng, đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nhiều năm trôi qua như vậy, Thất Tuyệt Đao Hoàng có khả năng tiến vào Hóa Thần kỳ.

Một quảng trường đá lớn trăm mẫu, một tăng nhân trung niên thân hình cao lớn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn màu vàng. Tăng nhân khuôn mặt tường hòa, ngực đeo một chuỗi Phật châu màu vàng, hai tay hắn chắp lại, không nhúc nhích, lại cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh, giống như một thanh đao sắc chưa ra khỏi vỏ.

Chính là Thanh Hư đại sư, hắn trước khi quy y Phật môn, người khác đều xưng hô hắn là Thất Tuyệt Đao Hoàng.

“A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi. Thanh Hư, cơ duyên của ngươi đến rồi, hy vọng ngươi sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, không quên ước nguyện ban đầu.”

Một giọng nói tường hòa vang lên ở bên tai Thanh Hư đại sư.

“Đệ tử không dám quên, đệ tử nửa đời trước phạm quá nhiều sát nghiệt, về sau nên chuộc lỗi cho bản thân.”

Thanh Hư đại sư nghiêm mặt nói.

Thất Tuyệt Đao Hoàng khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh khắp nơi, thắng nhiều thua ít. Sau khi đến Tây Mạc, hắn cố ý luận bàn với phương trượng Vạn Phật tự, đồng ý thua liền tự nguyện ở lại Phật môn trăm năm, không ngờ hắn thật sự thua Tuệ Không đại sư phương trượng Vạn Phật tự, Thất Tuyệt Đao Hoàng liền ở lại Vạn Phật tự, trong lúc đó, hắn bỏ không ít thời gian tu luyện, không ngừng khiêu chiến Tuệ Không đại sư.

Tuệ Không đại sư thắng liên tiếp bảy trận, ở dưới sự cảm hóa của hắn, Thất Tuyệt Đao Hoàng quy y Phật môn, vị đấu pháp cuồng nhân này lắc mình biến hóa, biến thành Hộ Pháp Kim Cương của Vạn Phật tự.

Ầm ầm ầm!

Theo một chuỗi tiếng nổ thật lớn vang lên, một tia chớp màu bạc to bằng cánh tay người trưởng thành bổ xuống, bổ chuẩn xác vào trên người Thanh Hư đại sư.

Ngoài thân Thanh Hư đại sư chợt toát ra vô số phù văn Phật môn, hình thành một màn hào quang màu vàng dày đặc kiên cố, che kín toàn thân hắn.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ không ngừng, lôi quang màu bạc bao phủ bóng người Thanh Hư đại sư.

...

Năm tháng như thoi đưa, mười năm thời gian rất nhanh trôi qua.

Nam Hải, tiền tuyến.

Hàng vạn tu sĩ đang chém giết, tiếng nổ không ngừng, các loại linh quang pháp thuật lục tục sáng lên.

Thỉnh thoảng có tu sĩ bị giết, thi thể rơi xuống biển, nhuộm đỏ một mảng lớn nước biển.

Ba người Vương Vinh Phỉ, Vương Vinh Tương, Vương Vinh Đình bị một màn ánh sáng ba màu xanh đỏ lam che kín, một hạt châu ba màu to bằng long nhãn lơ lửng ở đỉnh đầu các nàng.

Trong tay ba người các nàng phân biệt cầm sáo ngọc màu xanh, tỳ bà màu đỏ cùng đàn tranh màu lam gảy, các nàng tu luyện công pháp âm luật, Uông Như Yên nhiều lần chỉ điểm các nàng.

Ở đối diện các nàng, là bốn nam tử màu lam ăn mặc thống nhất, bốn người bọn họ là tu sĩ Đông Ly giới, cao thủ Thiên Lan giới trực tiếp giết tới cửa, bọn họ hoặc là quy thuận Thiên Lan giới, hoặc là chết, ở sống chết trước mắt, bọn họ lựa chọn sinh tồn, đảm đương lính hầu, bán sức cho Thiên Lan giới.

Tiếng sáo, tiếng tỳ bà cùng tiếng đàn tranh không ngừng, vẻ mặt bốn người có chút hoảng hốt, sắc mặt đỏ bừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận