Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2330: Như Yên hiển uy (2)

Tần Thiên Diễm hung hăng quạt cây quạt lông màu đỏ, một ngọn lửa màu đỏ từ trên mặt quạt mãnh liệt trào ra, sau khi mơ hồ, ngọn lửa màu đỏ hóa thành một con hỏa phượng màu đỏ lớn hơn mười trượng, hướng thẳng đến cột nước màu lam.

Giao long màu đỏ xoay một cái, lao về phía cột nước màu lam.

Một tiếng đàn dồn dập vang lên, một làn sóng âm xanh thẳm từ bên trong cột nước màu lam bay ra, va chạm với sóng âm màu xanh.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ to vang lên, sóng âm màu xanh cùng sóng âm màu lam đồng quy vu tận, tầng băng phụ cận chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống băng vụn thật nhỏ.

Hỏa phượng màu đỏ đánh lên trên cột nước màu lam, chợt bùng nổ ra sương trắng nồng đậm, giao long màu đỏ không chút do dự lao vào trong sương mù màu trắng dày đặc, truyền ra một tràng tiếng vang trầm đục.

Từ đấu pháp bắt đầu, tiếng sáo chưa từng dừng lại.

Tiếng sáo trở nên uyển chuyển, làm người ta cảm thấy rất áp lực.

Tần Thiên Diễm và Kim Vô Song vẻ mặt như thường, không có chút phản ứng, nhưng Lục Phượng nhíu chặt lông mày lá liễu, thần sắc hoảng hốt.

Tần Thiên Diễm và Kim Vô Song có dị bảo trên người, bỏ qua ảo thuật do âm luật chế tạo, nhưng sóng âm vẫn không thể không đặt vào mắt. Loại dị bảo này độ khó luyện chế rất cao, tài liệu khan hiếm, bọn họ là cố ý mượn từ bạn tốt để đối phó Thanh Liên tiên lữ.

Lục Phượng không có dị bảo, tự nhiên không ngăn được.

Không qua bao lâu, lửa tan đi, tiếng sáo còn chưa dừng lại.

Uông Như Yên và Vương Trường Sinh bị một tấm màn nước màu lam che kín, hai người vẻ mặt bình tĩnh, bộ dán thong dong bình thản.

Một con giao long màu đỏ nằm cuộn mình ở trên mặt đất, hung tợn nhìn Tần Thiên Diễm cùng Kim Vô Song. Nó đã trúng ảo thuật của Uông Như Yên, coi Tần Thiên Diễm cùng Kim Vô Song thành Thanh Liên tiên lữ.

Tịnh Trần Địch là pháp bảo dùng Lục Căn Thanh Tịnh Trúc chín ngàn năm luyện chế thành, có thể phong tỏa lục thức người ta.

Thấy một màn như vậy, ba người bọn Tần Thiên Diễm trợn mắt há hốc mồm.

“Long đạo hữu, ngươi trúng kế rồi, bọn họ mới là Thanh Liên tiên lữ thật sự.”

Tần Thiên Diễm la to, thanh âm chấn động mây trời.

Bọn họ truyền âm cho giao long màu đỏ, hoặc là nói về chuyện cũ, đều không có tác dụng gì, thính giác, khứu giác giao long màu đỏ đều bị phong ấn, nó chỉ có một ý niệm, giết Thanh Liên tiên lữ.

Rống!

Tiếng rồng gầm chói tai vang lên, giao long màu đỏ ngửa mặt lên trời rống dài, hướng thẳng đến ba người bọn Tần Thiên Diễm.

Quanh thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chợt toát ra một làn sương mù màu trắng dày đặc, che kín thân thể bọn họ. Khí tức Vương Trường Sinh nhanh chóng suy yếu đi, khí tức Uông Như Yên theo đó tăng vọt, vô hạn tiếp cận Hóa Thần kỳ.

Tịnh Trần Địch trong tay này nở rộ hào quang màu xanh, tiếng sáo trở nên nhẹ nhàng.

Toàn thân giao long màu đỏ bọc ngọn lửa hừng hực, điên cuồng công kích ba người bọn Tần Thiên Diễm.

Bởi vì là đồng môn, ba người bọn Tần Thiên Diễm cũng chưa hạ tử thủ, cho dù bọn họ ra hết thủ đoạn, cũng không dễ dàng tiêu diệt giao long màu đỏ như vậy.

Công kích của giao long màu đỏ trái lại là thứ yếu, khó giải quyết là công kích âm luật của Uông Như Yên.

Tần Thiên Diễm cùng Kim Vô Song còn tốt, bọn họ có dị bảo trong tay, không để âm luật công kích vào mắt, nhưng Lục Phượng thì khó chịu.

Đầu của nàng choáng váng nặng nề, buồn ngủ, ánh mắt chậm rãi dại ra.

“Lục phu nhân cẩn thận.”

Thanh âm thất kinh của Tần Thiên Diễm chợt vang lên, Lục Phượng còn chưa phản ứng lại, một cái đuôi rồng thật dài vỗ lên trên người Lục Phượng, Lục Phượng phun ra một ngụm máu tươi lớn, giống như bao cát bay ngược đi, nện thật mạnh ở trên sông băng.

Dưới cơn đau đớn, ánh mắt Lục Phượng khôi phục tỉnh táo, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Tần đạo hữu, Kim đạo hữu, thiếp thân khống chế trận pháp đối phó bọn họ, các ngươi đừng nương tay nữa.”

Lục Phượng sau khi hô to một tiếng, đánh lên trận bàn một pháp quyết, một trận gió lạnh thổi qua, nàng chợt biến mất không thấy nữa.

Nàng không có dị bảo hộ thân, chính diện giao thủ cùng Thanh Liên tiên lữ sẽ thiệt thòi lớn.

“Phu quân, ta vây khốn Long đạo hữu, ngươi vận dụng con bài chưa lật đó, một hơi diệt sát Thanh Liên tiên lữ.”

Kim Vô Song truyền âm cho Tần Thiên Diễm, bắt kiếm quyết, mười tám cây phi kiếm màu vàng xoay tròn một trận, phát ra những sợi tơ màu vàng mảnh khảnh, cuốn lấy thân thể khổng lồ của giao long màu đỏ.

Cùng lúc đó, con vượn khổng lồ màu trắng phóng về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh phất tay áo, mấy vạn con Thôn Kim Nghĩ bay ra, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu vàng dài hơn trăm trượng, bổ về phía con vượn khổng lồ màu trắng.

Quanh thân Tần Thiên Diễm toát ra ngọn lửa hừng hực, sắc mặt lạnh lùng. Hắn lật bàn tay, một lá bùa hào quang màu đỏ lập lòe xuất hiện trên tay, mặt ngoài lá bùa màu đỏ có một ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ giống như vật còn sống, lóe lên không ngừng, tản mát ra một luồng dao động hỏa linh khí cuồng bạo.

Lá bùa bậc năm Nam Minh Ly Hỏa Phù, lá bùa này là sư phụ Tần Thiên Diễm giao cho hắn giữ mạng, tu sĩ Hóa Thần cũng không dám đón đỡ. Vì tiêu diệt Thanh Liên tiên lữ, hắn chỉ có thể sử dụng lá bùa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận