Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2508: Vương Thanh Linh thuần thú (2)

“Điền sư muội, mặt Kim quy thuẫn này ngươi cầm phòng thân đi! Trên tay chúng ta có được một ít linh bảo, ngươi giúp chúng ta không ít, đừng khách khí với ta.”

Bọn họ tổng cộng có được bón món linh bảo, hai kiện linh bảo phòng ngự. Vương Trường Sinh cho Tử Nguyệt tiên tử một kiện linh bảo phòng ngự, đã thực không tồi rồi.

Một món phòng ngự linh bảo còn lại, Vương Trường Sinh cho Vương Thanh Thiến hộ thân. Dù sao cũng là nữ nhi của mình.

“Phòng ngự linh bảo! Phần lễ vật này quá quý trọng, ta không thể nhận.”

Tử Nguyệt tiên tử uyển chuyển cự tuyệt. Phần lễ vật này quá quý trọng, linh bảo vốn trân quý, phòng ngự linh bảo lại là vật càng hiếm lạ.

Nàng không kháng cự được với lời khuyên bảo của Vương Trường Sinh, nhận lấy kiện phòng ngự linh bảo này.

“Đúng rồi, Điền sư muội, Trấn Hải viên vẫn còn trên tay ngươi chứ!”

Vương Trường Sinh hỏi Trấn Hải viên. Hắn ở Táng ma băng của Thiên Lan giới thu phục được một đám tuyết viên. Tuyết viên và Trấn Hải viên đều là linh thú loại viên, hẳn là có thể giao phối.

Trấn Hải viên là linh thú hộ tông của Trấn Hải tông. Đời sau của nó hẳn là sẽ không kém. Vương Trường Sinh muốn cho Trấn Hải viên và Tuyết viên giao phối. Đời sau của chúng nó hẳn là có thể kế thừa thần thông.

Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, cổ tay nhoáng lên một cái. Một đạo lam quang bay ra từ tay nàng, dừng ở trước mặt Vương Trường Sinh. Chính là Trấn Hải viên.

Trấn Hải viên đã là cấp bốn trung phẩm. Nó ở đáy biển không có địch thủ. Yêu thú cấp cao khác đều là đồ ăn của nó.

“Điền sư muội, ta từ Thiên Lan giới bắt được một đám Tuyết viên. Ta tính để Trấn Hải Viên và Tuyết viên giao phối, ý của ngươi thế nào?”

Vương Trường Sinh cười hỏi, hắn vẫn tương đối tôn trọng Tử Nguyệt tiên tử.

“Không thành vấn đề. Nhưng Trấn Hải viên là thú, muốn nó giao phối cùng Tuyết viên, sợ là không dễ dàng.”

Tử Nguyệt tiên tử cũng không phản đối, nhưng loại chuyện này, nàng cũng bất lực.

“Ngươi đồng ý là được, việc này cứ giao cho Thanh Linh làm. Đây là sở trường của nàng.”

Vương Trường Sinh sớm đã có tâm chọn người, để Vương Thanh Linh làm việc này là thích hợp nhất.

“Nhiều năm không gặp, Điền sư muội, chúng ta tâm sự một chút đi!”

Vương Trường Sinh làm một thế mời, dẫn Tử Nguyệt tiên tử đi về hướng đỉnh núi.



Một sơn cốc thông suốt bốn phương, Vương Thanh Linh đứng ở một khối đất trống. Băng phòng giao, Lôi phượng và một đám Tuyết viên đang kích đấu.

Vương Trường Sinh hàng phục một đám Tuyết viên, nhưng cấp bậc chúng nó cao, dã tính khó thuần. Vương Thanh Linh phụ trách thuần hoá đám Tuyết viên này.

Rống rống rống!

Một trận tiếng thú rống trầm thấp vang lên, mấy chục con Tuyết viên đồng thời phun ra một đạo sóng âm trắng xoá, bay thẳng đến Băng phong giao và Lôi phượng.

Bang phong giao vẫy cái đuôi thô dài, vang lên một trận tiếng xe gió. Đuôi của nó đánh vỡ nát từng đạo sóng âm màu trắng, bộc phát ra một cỗ khí lưu.

Tuyết viên không dễ dàng làm bị thương Băng phong giao, giao long nào dễ đối phó như vậy.

Nơi này khôg có băng sơn tuyết địa, thực lực của Tuyết viên bị suy yếu. Tuyết viên vương đang muốn thi triển thủ đoạn khác, trên trời cao truyền đến từng tiếng minh thanh bén nhọn, cùng mới một trận lôi minh thật lớn.

Sau khi tiếng lôi minh vang lên, một đoàn lôi vân dài mấy chục dặm xuất hiện trên trời cao. Lôi vân kịch liệt quay cuồng, có thể nhìn thấy một con lôi xà màu bạc uốn lượn không ngừng bên trong.

Oành đùng đùng!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, mấy chục tia sét thô to màu bạc cắt ngang phía chân trời, bổ về phía Tuyết viên.

Không chỉ như vậy, Băng phong giao hoá thành một đạo bạch quang đánh về phía chúng nó.

Tuyết viên vương hét lớn một tiếng, hư không chấn động. Bên ngoài thân xuất hiện một cỗ hàn khí màu trắng, một kiện chiến giáp màu trắng hiện ra giữa hư không. Chúng nó vây cùng một chỗ, vô số hàn khí màu trắng lơ lửng trên đỉnh đầu chúng nó, hoá thành một lớp băng màu trắng, che kín chúng nó.

Mấy chục tia chớp màu bạc bổ lên trên lớp băng màu trắng, lớp băng màu trắng thoát phá.

Lôi vân kịch liệt quay cuồng, từng khoả lôi cầu màu bạc lớn bằng nắm tay nện xuống. Đánh lên trên người Tuyết viên, sau đó bạo liệt mở ra, lôi quang chói mắt bao phủ bóng người nó.

Băng phong giao nhảy vào trong đoàn thú, đánh thẳng về phía trước. Một con Tuyết viên bay ngược ra ngoài, nện lên trên mặt đất.

Lôi phượng sải cánh trên trời cao, toàn thân được vô số hồ quang màu bạc bao bọc. Nó phát ra từng tiếng phượng hót thánh thót vang dội.

Băng phong giao ở trên mặt đất đánh thẳng về phía trước, Tuyết viên căn bản không thể làm nó bị thương.

Không đến một chén trà nhỏ thời gian, toàn bộ Tuyết viên đều ngã trên đất, khí tức uể oải. Chúng nó không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương thế cũng không nhỏ.

Băng phong giao và Lôi phượng dừng ở bên người Vương Thanh Linh. Vương Thanh Linh lấy linh quả đút cho chúng nó.

Tuyết viên vương hơi do dự, đi đến trước Vương Thanh Linh, những Tuyết viên khác cũng đều noi theo.

Chúng nó đi đến trước mặt Vương Thanh Linh, thành thật đứng đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận