Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3012: Kiền dương hoá ách đan, rời khỏi (1)

Hắn huy động Thái Hạo trảm linh đao bổ vào đầu giao long màu đỏ. “Khanh” một tiếng, hoa lửa văng khắp nơi. Một cỗ hoả diễm màu trắng theo thân đao lan tràn đến đầu giao long màu đỏ. Đầu giao long màu đỏ nhanh chóng kết băng, băng tầng không ngừng khuếch tán, đông lạnh toàn thân giao long màu đỏ.

Một cỗ sóng âm màu lam thổi quét tới, băng tầng thoát phá. Giao long hoá thành nhiều điểm linh quang rồi tán loạn.

Yêu thú được huyễn hoá và thực thể vẫn có chút khác nhau. Nếu thật sự là giao long bậc năm thượng phẩm, cũng sẽ không dễ đối phó như vậy.

Giải quyết xong hai con giao long bậc năm, năm con yêu thú bậc năm còn lại càng dễ dàng giải quyết.

Uông Như Yên thổi Hồng trần địch, Vương Trường Sinh khống chế sáu viên Định hải châu ngăn trở công kích của năm con yêu thú bậc năm.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, năm con yêu thú bậc năm bắt đầu công kích nhau. Cuối cùng chỉ còn lại cự mãng màu vàng, nó căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, bị bọn họ dễ dàng giải quyết.

“Thông thiên linh bảo đầy đủ! Không hổ là đệ tử Trấn Hải cung.”

Thái Dương chân nhân âm thầm gật đầu, Hoá thần tu sĩ thông thường căn bản không có thông thiên linh bảo đầy đủ. Nhưng Vương Trường Sinh và đệ tử Trấn Hải cung, chuyện này cũng có thể lý giải được.

“Chúng ta từ bỏ vượt ải.”

Vương Trường Sinh cao giọng nói. Xông qua tầng năm mươi tư đã thể hiện thực lực của bọn họ không tồi rồi. Không cần tranh hạng nhất với Diệp Thiên Tuyết. Tu tiên không phải chém chém giết giết, càng cần hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Nếu tu sĩ Hợp thể của Trấn Hải cung ở đây, bọn họ có thể tranh hạng nhất, còn hiện tại thì không cần thiết.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bay ra từ Kiền Dương tháp, rồi dừng trên quảng trường. Thần sắc chúng tu sĩ khác nhau, có hâm mộ, khâm phục, cũng có kiêng kị.

“Ha ha, ta sớm biết Vương đạo hữu và Vương phu nhân có thực lực hơn người, có thể vượt qua mười tám tầng mà. Thật làm cho lão phu mở rộng tầm mắt, bội phục, bội phục.”

Lam Phúc Không cười ha ha tán dương.

Bản thân hắn thì không đi vượt ải, ai vượt ải thì đều được hắn khen ngợi.

“Vương tiểu hữu, Uông tiểu hữu, không tồi. Các ngươi và Thiên Tuyết đều xông qua tầng thứ năm mươi bốn, khó mà phân cao thấp. Không bằng cắc ngươi luận bàn một chút, xem thử ai lợi hại hơn.”

Giọng điệu Thái Dương chân nhân thân thiện.

“Triệu tiền bối nói đùa rồi. Chúng ta chỉ là dựa vào bảo vật mà dương oai, so ra vẫn kém xa Diệp tiên tử.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, uyển chuyển từ chối.

“Đúng vậy! Trần sư tổ thường xuyên dạy chúng ta thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hôm nay chúng ta quả thật đã được chứng kiến. Nếu có thêm thời gian, Diệp tiên tử sẽ càng xuất sắc hơn so với Triệu tiền bối.”

Uông Như Yên tán dương, cố ý nhắc đến Trần Nguyệt Dĩnh một chút.

Hợp thể thường xuyên dạy bọn họ, đương nhiên sẽ không tầm thường.

Khó có được Uông Như Yên và Vương Trường Sinh thức thời như thế. Thái Dương chân nhân cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu rồi nói: “Một khi đã như vậy thì quên đi. Các ngươi muốn thưởng gì, cứ nói đừng ngại.”

“Nghe nói quý phái có một loại thuốc chữa thương tên là Kiền dương hoá ách đan. Chúng ta muốn một viên Kiền dương hoá ách đan, còn mông Triệu tiền bối thành toàn.”

Vương Trường Sinh truyền âm nói. Kiền dương hoá ách đan là đan dược chữa thương bậc sáu, cũng là đan dược Trần Hạo Thiên muốn đạt được.

Trần Hạo Thiên cho bọn họ không ít tài nguyên tu tiên, Vương Trường Sinh vốn muốn mua một viên với Thái Dương chân nhân. Hiện tại Thái Dương chân nhân đã mở miệng, Vương Trường Sinh đương nhiên muốn lấy Kiền dương hoá ách đan.

“Kiền dương hoá ách đan?”

Thái Dương chân nhân hơi sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng Vương Trường Sinh sẽ muốn thông thiên linh bảo hoặc tài liệu luyện khí. Không nghĩ tới Vương Trường Sinh lại muốn đan dược chữa thương bậc sáu.

Thái Dương chân nhân gật gật đầu, tay áo run lên. Một hộp ngọc màu vàng bay ra rồi dừng trước mặt Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tiếp nhận hộp ngọc màu vàng, vừa mở ra liền thấy bên trong có một bình sứ màu vàng.

Vương Trường Sinh lên tiếng cảm ơn, nhận lấy hộp ngọc.

Chúng tu sĩ đều có vẻ mặt hâm mộ. Đồ vật tu sĩ Hợp thể kỳ thưởng, khẳng định không tầm thường.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, chúc mừng nha! Lão phu sớm đã phát hiện các ngươi không giống người thường, quả nhiên không ngoài dự đoán. Vương đạo hữu và Vương phu nhân có thực lực hơn nguồi, khẳng định sẽ được trọng dụng. Tiến vào Hợp thể kỳ chỉ là vấn đề thời gian.”

Lam Phúc Không vội vàng thổi phồng, vẻ mặt nịnh nọt.

“Lam đạo hữu khen sai rồi, Trấn Hải cung còn có cao thủ lợi hại hơn chúng ta nhiều. Diệp tiên tử cũng lợi hại hơn chúng ta.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

“Diệp tiên tử quả thật lợi hại, dù sao nàng cũng là danh sư xuất cao đồ, là đệ tử của Triệu tiền bối, đương nhiên không phải tu sĩ nào cũng có thể sánh bằng. Nhưng hai vị đạo hữu cũng không yếu, các ngươi xuất thân Trấn Hải cung, lại có sư tổ thường xuyển chỉ điểm. Tiền đồ sáng lạn không thể đo lượng. Lão phu có thể kết bạn với ba vị đạo hữu, thật sự là may mắn ba đời.”

Lam Phúc Không tiếp tục thổi phồng, thao thao bất tuyệt.

Vương Trường Sinh có chút dở khóc dở cười. Người khác khách sáo một câu là được rồi, Lam Phúc Không lại không ngừng thổi phồng. Không phát hiện ánh mắt người khác nhìn hắn có chút khinh bỉ sao? Điều này làm cho hắn nghĩ tới Hoàng Phú Quý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận