Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3003: Thái Dương chân nhân (1)

“Con theo cha đến chỗ ở của Đặng đạo hữu, xin lỗi Đặng Thiên Kỳ. Làm người không thể thẳng thắng.”

Vương Trường Sinh dặn dò nói. Hắn không phải sợ hãi Đặng gia, chỉ là không muốn dung túng Vương Thanh Phong. Làm người thẳng thắng quá không tốt, rất dễ dàng đắc tội với người.

“Đã rõ. Cha, nếu cha để con đi, con sẽ đi.”

Vương Thanh Phong đáp ứng xuống. Nếu Vương Trường Sinh không cho hắn đi, hắn còn lâu mới nghĩ.

Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng rồi dẫn theo Vương Thanh Phong rời khỏi chỗ ở.

Không quá bao lâu, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một trang viên màu xanh lớn vạn mẫu. Vương Trường Sinh phát ra một tấm truyện âm phù.

Một thạch đình màu xanh, Đặng Nhất Bác ngồi ở trên ghế đá, vẻ mặt tức giận. Đặng Thiên Kỳ quỳ ở trên mặt đất, vẻ mặt tủi thân và uất ức.

Một người nam trung niên cao cao gầy gầy đứng ở một bên. Người nam trung niên ngũ quang đoan chính, khuôn mặt trắng nõn, rõ ràng là một Nguyên Anh tu sĩ.

Đặng Hồng Bân, nhị bá Đặng Thiên Kỳ.

“Ngươi liền nghĩ như vậy làm náo động? Không nên đối nghịch với hắn? Ngươi thật sự là làm cho Đặng gia chúng ta mất hết mặt mũi.”

Đặng Nhất Bác lạnh lùng nói. Hắn biến được Đặng Thiên Kỳ ở tụ hội sở tác sở vi, suýt chút nữa là bị Đặng Thiên Kỳ làm cho tức chết.

Vương Trường Sinh thực lực hơn người, lại là luyện khí sư bậc năm. Không có gì bất ngờ mà nói thì tiến vào luyện hư kỳ chỉ là vấn đề thời gian. Phải biết rằng, tu sĩ tu vi tối cao nhất ở Đặng gia là luyện hư kỳ.

Nếu là Vương Trường Sinh lòng dạ hẹp hòi, vì chuyện này mà chán ghét Đặng gia. Đặng gia không phải phụ thuộc Trấn Hải cung, nhưng Đặng gia không thể nào trêu vào Trấn Hải cung.

Một khi Vương Trường Sinh tiến vào luyện hư kỳ, trở thành trưởng lão của Trấn Hải cung, có thể gây khó dễ với Đặng gia.

“Từ giờ trở đi, ngươi hãy ở trong này. Không được đi đâu. Sau khi hồi tộc, cấm túc trăm năm.”

Đặng gia đánh cuộc không chút khách khí khiển trách, Đặng Thiên Kỳ thất bại quay về, hắn không đến mức dẫn Đặng Thiên Kỳ thượng môn bái phỏng Vương Trường Sinh, như vậy rất mất mặt.

“Đã rõ, tằng tổ phụ.”

Đặng Thiên Kỳ miệng đáp ứng xuống, đối với Vương Thanh Phong hận ý trong lòng càng thêm sâu. Nếu là Vương Thanh Phong thoãi mái đáp ứng cùng hắn luận bàn, tế ra pháp bảo đánh bại hắn, thì hắn cũng sẽ không bị lão tổ tông trách phạt.

“Thất thúc công. Đây cũng không phải do Thiên Kỳ bất quái. Con của Vương tiền bối cõ chút quá phận, Thiên Kỳ vốn không là đối thủ của hắn, chỉ cần đánh bại Thiên Kỳ là được rồi sao? Hắn cố ý không tế ra pháp bảo đối với địch, cho Thiên Kỳ cơ hội, sau đó lại tế ra linh bảo hủy diệt Kim lôi tháp của Thiên kỳ, không cho Đặng gia chúng ta chút mặt mũi.”

Đặng Hồng Bân nhíu mày nói, thần sắc có chút không vui.

“Hừ. Người ta có bản lãnh. Long Vân Hâm của Long gia và Vương đạo hữu luận bàn, kết quả ngang tay. Hổ phụ sinh hổ tử.”

Đặng Nhất Bác không cho là đúng. Hắn nghĩ nghĩ rồi dặn dò nói: “Ngươi cùng ta đi qua Thính Đào cung, dẫn theo Thiên Kỳ để giải quyết chuyện này. Không cần vì một chuyện nhỏ mà trêu chọc luyện hư tu sĩ tương lai…”

Lời nói còn chưa xong, một tấm truyện âm phu bay vào, dừng ở trước mặt hắn.

Đặng Hồng Bân bóp nát truyện âm phù, một đạo thanh âm người nam ôn hòa vang lên: “Đặng đạo hữu. Tại hạ Vương Trường Sinh, khuyển tử và đình đệ Đặng gia các ngươi xảy ra một ít hiểu lầm. Vương mỗ dẫn theo hắn đến bái phỏng Đặng đạo hữu.”

“Ồ, là Vương tiền bối. Hắn tự mình đến đây.”

Đặng Hồng Bân có chút kinh ngạc nói.

“Hồng Bân, ngươi nhanh thỉnh bọn họ vào đây, Thiên Kỳ tiếp tục quỳ.”

Đặng Nhất Bác dặn dò.

Đặng Hồng Bân lên tiếng rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Không quá bao lâu, Đặng Hồng Bân quay trở lại, Vương Trường Sinh và Vương Thanh Phong đi theo phía sau hắn.

“Đặng đạo hữu, đây là?”

Vương Trường Sinh có chút king ngạc, ánh mắt dừng ở trên người Đặng Thiên Kỳ.

“Đứa nhỏ này bị ta dạy hư, làm việc không có suy nghĩ, ra đang giáo huấn hắn.”

Đặng Nhất Bác thở dài nói, ánh mắt hắn dừng ở trên người Vương Thanh Phong rồi gật đầu nói: “Vị này chính là lệnh lang sao? Quả nhiên là nhân tài tuấn tú, Thiên Kỳ thua không oan.”

“Đặng đạo hữu quá đề cao hắn rồi. Học được một ít da lông liền thể hiện. Hiện tại quản giáo không nghiêm ngặt về sau còn không biết gặp phải đại họa gì.”

Vương Trường Sinh cười khổ nói. Sắc mặt hắn nghiêm nhìn về phía Vương Thanh Phong nói: “Thanh Phong, còn không mau bái kiến Đặng tiền bối?”

Vương Thanh Phong tiến lên một bước rồi cuối người hành lễ nói: “Vãn bối Vương Thanh Phong bái kiến Đặng tiền bối.”

Đặng Nhất Bác gật gật đầu dặn dò: “Thiên Kỳ, mau đứng lên bái kiến Vương tiền bối.”

Đặng Thiên Kỳ vọi vàng đứng dậy, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh: “Vãn bối Đặng Thiên Kỳ, ra mắt Vương tiền bối.”

“Đặng đạo hữu, chuyện trải qua ta đã biết. Tại hạ quản giáo vô phương, thiếu chút nữa Đặng tiểu hữu bị nguy hiểm đến tính mạng. Thanh Phong còn không mau xin lỗi Đặng tiểu hữu.”

Vương Trường Sinh dặn dò.

Vương Thanh Phong bĩu môi rồi ôm quyền nói: “Thật có lỗi. Đặng đạo hữu.”

Đặng Nhất Bác nhìn về phía Đặng Thiên Kỳ. Đặng Thiên Kỳ khách khí nói: “Không sao, ta cũng có chỗ không đúng.”

Trưởng bối hai bên đều muốn hóa giải mâu thuẫn nhỏ. Nhưng Đặng Thiên Kỳ và Vương Thanh Phong hiển nhiên là không phục, chỉ là dưới uy nghiêm của trưởng bối, lúc này mới nói xin lỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận