Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5119: Đại triển thần thông (2)

Một đợt tiếng biển gầm vang lên, lượng lớn nước biển từ bốn phương tám hướng dâng trào đến, đánh sập lượng lớn ngọn núi cùng cây cối.

Vạn Hải Quy Xuyên!

Huyền Thủy Viên ngửa đầu thét dài, phun ra một làn sóng âm màu lam, hướng về bốn phương tám hướng thổi quét đi, đồng thời lượng lớn nước biển chợt xuất hiện ở bên người nó, hình thành một màn nước màu lam thật lớn.

Nước biển chảy xiết càn quét phá hủy sóng âm màu lam, màn nước màu lam cũng không ngăn được, rất nhanh đã tan vỡ, nhưng đúng lúc này, hư ảnh con vượn khổng lồ phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ nước biển dâng trào đến, nước biển giống như bị cố định, ngừng lại.

Hư không nổi lên dao động, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ hiện ra, từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Huyền Thủy Viên.

Hai tay hư ảnh con vượn khổng lồ bổ về phía đỉnh đầu, ngăn được Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ, bản thân cũng hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn, nếu là cô đọng pháp tướng viên mãn, cũng không đến mức bị hủy.

Huyền Thủy Viên hừ một tiếng, cũng không đáng ngại lắm.

Nhân cơ hội này, ngón tay Vương Trường Sinh điểm nhẹ một phát, trong nước biển sáng lên mười tám đạo hào quang màu lam chói mắt, mười tám viên Định Hải Châu bỗng dưng hiện lên, hình thành một màn nước màu lam khổng lồ hóa, giống như một cái bát sứ màu lam thật lớn, úp ngược Huyền Thủy Viên ở bên trong.

Huyền Thủy Viên thực lực quá mạnh, đây còn là thứ yếu, Vương Trường Sinh nếu muốn luyện chế thi thể nó thành huyết nhục linh khôi, phải tận khả năng bảo trì tính hoàn chỉnh của thi thể, nếu vận dụng bảo vật loại trọng lượng đập nó thành thịt nát, vậy không thể dùng để luyện chế huyết nhục linh khôi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng trên một ngọn núi cao, trước người Uông Như Yên đặt một cây phượng vĩ cầm màu vàng, mười ngón tay lướt qua dây đàn, bắt đầu gảy.

Để Uông Như Yên vận dụng thần thông âm luật tiêu diệt Huyền Thủy Viên, thi thể Huyền Thủy Viên có thể bảo tồn hoàn chỉnh, như vậy tương đối ổn thỏa.

Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nở rộ hào quang màu lam, khí tức của Uông Như Yên tăng lên không ít, chưa thể đạt tới tiêu chuẩn trung kỳ. Đại Thừa kỳ là một đạo phân thủy lĩnh, vô luận là thần thức hay pháp lực đều mạnh hơn xa Hợp Thể kỳ.

Đại Thừa sơ kỳ và Đại Thừa trung kỳ chênh lệch rất lớn, bọn họ chồng chất pháp lực, cũng không cách nào đạt tới Đại Thừa trung kỳ, cũng chỉ mạnh hơn Đại Thừa sơ kỳ một chút, mạnh hơn một điểm cũng rất không tệ.

Một bản đàn du dương vang lên, truyền khắp phạm vi vạn dặm.

Huyền Thủy Viên phát hiện mình bị nhốt ở trong màn nước màu lam, giận tím mặt, phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, hóa thành một cầu vồng màu lam bay về phía màn hào quang màu lam, đến trước vách màn ngăn, nó vung hai nắm đấm về phía vách màn màu lam, truyền ra tiếng “Phành phành” trầm đục.

Mười tám viên Định Hải Châu vây khốn nó, nó nào có dễ dàng thoát vây như vậy.

Huyền Thủy Viên thúc giục pháp tướng, công kích vách màn màu lam, kết quả cũng tương tự.

Thời gian qua đi từng chút một, Huyền Thủy Viên công kích càng lúc càng yếu, phản ứng càng lúc càng chậm.

Sau thời gian một chén trà, Huyền Thủy Viên dừng công kích vách màn màu lam, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, tựa như lâm vào trong ảo cảnh.

Hư không trên đỉnh đầu Huyền Thủy Viên nổi lên dao động, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ hiện ra, bổ về phía Huyền Thủy Viên.

Huyền Thủy Viên bị Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ vỗ trúng, giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Uông Như Yên vươn hai ngón tay, hướng về phía hư không điểm nhẹ một cái, một quầng sáng màu lam thổi quét ra, nhanh chóng mở rộng, nơi quầng sáng màu lam đi qua, hư không xé rách ra, từng ngọn núi nổ tung. Màn nước màu lam nổi lên một trận gợn sóng, hiện ra một lỗ thủng thật lớn.

Huyền Thủy Viên hóa thành một cầu vồng màu lam, hướng về lỗ thủng bay tới, nháy mắt đến trước mặt lỗ thủng, nó vừa rồi đang diễn trò, quá mức chân thật, lừa được cả Vương Trường Sinh.

Lúc này, quầng sáng màu lam cũng đến phụ cận lỗ thủng, va phải Huyền Thủy Viên.

Huyền Thủy Viên vung hai nắm đấm, đánh về phía quầng sáng màu lam.

“Phành phành” hai tiếng, Huyền Thủy Viên phun ra một ngụm máu tươi lớn, bay trở về trong màn nước màu lam, thân thể to lớn húc sập một ngọn núi.

Đôi mắt nó lồi ra, mặt lộ vẻ thống khổ.

Diệt Linh Huyền Âm, thần thông mới Uông Như Yên tiến cấp Đại Thừa kỳ nắm giữ, đây là một môn thần thông công kích phạm vi lớn, lực phá hoại so với Thiên Âm Diệt Linh Kiếm còn mạnh hơn, Thiên Âm Diệt Linh Kiếm nhằm vào cá thể, Diệt Linh Huyền Âm nhằm vào một mảng phạm vi.

Uông Như Yên phất tay áo, một cây đoản đao lóe ra hào quang màu tím bắn ra, trên thân đao bọc một ngọn lửa màu tím, chính là Tử La Nhận, bảo vật này là thượng phẩm thông thiên linh bảo, đạt được từ Dịch Hâm.

Tử La Nhận rất nhanh đã tới trước mặt Huyền Thủy Viên, nó giãy dụa đứng dậy, tung một cú đấm về phía Tử La Nhận. “Coong” một tiếng trầm nặng, Tử La Nhận bay ngược ra ngoài, một ngọn lửa màu tím bao phủ thân thể Huyền Thủy Viên.

Ngón tay Vương Trường Sinh điểm một cái về phía hư không, một tiếng xé gió vang lên, một cầu vồng màu lam bắn ra, lưu lại ở trên hư không một vệt trắng thật dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận