Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4912: Yêu thú bậc tám

“Chúng ta từ trong miệng hai vị đạo hữu đến từ Huyền Quang đại lục biết được, tuyệt đối không có sai lầm. Bọn họ tranh đoạt bảo vật với chúng ta, bị chúng ta giết, chúng ta muốn mời Vương đạo hữu Vương phu nhân cùng nhau tới đó.”

Tống Nhất Hải giải thích, đến lúc này, hắn không dám không mời Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Hai vị đạo hữu đến từ Huyền Quang đại lục?”

Vương Trường Sinh có chút tò mò, lúc hắn và Uông Như Yên băng qua hải vực quay về Huyền Linh đại lục, liền đụng tới hai tu sĩ Hợp Thể đến từ Huyền Quang đại lục.

“Nguyên Anh của bọn họ còn chứ? Ta có thể sưu hồn xác nhận một phen hay không? Việc này liên quan trọng đại.” Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

Tống Nhất Hải lấy ra một cái hộp ngọc màu lam tinh xảo đẹp đẽ, đưa cho Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh từ trong đó lấy ra một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ, thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn!”

Nguyên Anh cỡ nhỏ chính là Khâu Phong, Vương Trường Sinh trên đường từ Thanh Ly hải vực quay về Huyền Linh đại lục đụng phải, nhưng Khâu Phong chưa nhìn thấy Vương Trường Sinh.

Hắn sưu hồn đối với Nguyên Anh, xác nhận Tống Nhất Hải không nói sai.

Cây Thất Diễm Kim Đào ở một chỗ hiểm địa của Huyền Quang đại lục, khi Khâu Phong phát hiện cây Thất Diễm Kim Đào, quả còn chưa chín, hắn bố trí trận pháp bảo hộ, vì tìm kiếm bảo vật độ kiếp, lúc này mới rời khỏi Huyền Quang đại lục, vốn định độ xong đại thiên kiếp lại trở về, không ngờ ngã ở trên tay Tống Nhất Hải.

Hai vị hảo hữu của Tống Nhất Hải ngộ hại, lúc này mới tiêu diệt vợ chồng hai người Khâu Phong, bắt sống Nguyên Anh của Khâu Phong, tổn thất không nhỏ.

“Được rồi! Vậy chúng ta sẽ đi cùng! Hy vọng mã đáo thành công.” Vương Trường Sinh đáp ứng.

Tống Nhất Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên thực tế, nếu Vương Trường Sinh muốn giết người diệt khẩu, bọn họ cũng không có cách nào.

Cân nhắc đến Ngân Sa nhất tộc có thể sẽ phái truy binh đuổi giết bọn họ, bọn họ không dừng lại thêm bao nhiêu, rời khỏi nơi đây.



Hơn năm trăm năm sau, một mảng hải vực màu đen rộng lớn, nước biển là màu đen, trời cao mây đen dày đặc, không nhìn thấy điểm cuối.

Cuồng phong thổi từng cơn, nhấc lên từng cơn sóng lớn, giống như vạn con ngựa chạy chồm, khí thế kinh người.

Theo một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, có thể nghe được từng tia sét thô to cắt qua bầu trời, chiếu sáng lên một mảng hải vực này.

Một dải cầu vồng màu xanh xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, rất nhanh hướng về nơi này bay tới.

Không qua bao lâu, cầu vồng màu xanh dừng lại, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh, tám người bọn Vương Trường Sinh đứng ở bên trên, Vương Thôn Thiên đứng ở trước nhất, thúc giục linh mục tra xét.

Bọn họ nhìn vùng hải vực này, nhíu mày.

Từ Huyền Linh đại lục băng qua hải vực tới Huyền Quang đại lục, khoảng cách vượt xa từ Huyền Linh đại lục tới Thanh Ly hải vực.

Bọn họ đều là lần đầu tiên đi Huyền Quang đại lục, ngay cả đi tuyến đường nào cũng không rõ, cũng may Tứ Hải Chân Quân ngày xưa từng đạt được bản đồ tuyến đường Huyền Linh đại lục tới Huyền Quang đại lục, có thể cho một ít đề nghị.

“Nơi này chẳng lẽ có thiên tài địa bảo nào sao?” Vương Trường Sinh tò mò nói.

Vạn Lôi hải vực của Thiên Lan giới là vì có một viên Dẫn Lôi Châu bậc tám, vậy mới sẽ có nhiều lôi điện chi lực như vậy.

Nơi này chẳng lẽ cũng tương tự? Hay là thiên nhiên hình thành?

“Đây là Lôi Bạo hải vực nổi tiếng! Lôi tu nếu ở nơi này tu luyện, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn không ít, luyện khí sư ở nơi này thu thập thiên lôi cũng rất tiện! Đây là cấm chế thiên nhiên hình thành.” Tứ Hải Chân Quân giới thiệu.

“Đạo hữu từng tới nơi này?” Tống Nhất Hải tò mò hỏi.

Hắn không rõ chi tiết của Tứ Hải Chân Quân, trên đường tới đây, từ trong nói chuyện với nhau, hắn phát hiện Tứ Hải Chân Quân kiến thức rộng, lịch duyệt phong phú.

“Chưa từng tới, nhưng từng nghe nói.” Tứ Hải Chân Quân giải thích.

“Nếu từ nơi này đi qua quá nguy hiểm, vẫn là đi đường vòng đi! Dùng nhiều thời gian một chút cũng không sao.”

Thái Dương Chân Nhân đề nghị.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bấm pháp quyết, thuyền Thanh Loan nhất thời nở rộ hào quang màu xanh, hướng về nơi xa bay đi. Sau khi bay ra hơn trăm triệu dặm, bầu trời khôi phục sáng sủa, vạn dặm không mây, gió biển thổi từng cơn.

Nước biển là màu vàng, có thể nhìn thấy lượng lớn cá biển màu vàng dạng rong biển, thân thể chúng nó bẹp dài, số lượng rất nhiều, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt biển, chiếu rọi ra một mảng hào quang vàng óng.

“Chạy mau, tựa như có yêu thú bậc tám tới đây, hình thể của nó quá lớn rồi.”Vương Thôn Thiên biến sắc hẳn, mở miệng nói.

“Yêu thú bậc tám! Ngươi xác định?” Thái Dương Chân Nhân kinh ngạc nói.

“Không xác định, khoảng cách quá xa, nhưng ta nhìn thấy nó ăn mất năm con yêu thú bậc bảy rồi, đang chạy tới nơi này, nó tựa như đã phát hiện chúng ta.”

Giọng điệu Vương Thôn Thiên trở nên dồn dập.

“Yêu thú bậc tám!”

Đám người Tống Nhất Hải sắc mặt trắng nhợt, bọn họ không phải là đối thủ của yêu thú bậc tám.

Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, pháp lực mênh mông rót vào thuyền Thanh Loan, thuyền Thanh Loan nhất thời nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, dọc theo đường lúc tới đây bay đi, tốc độ rất nhanh.

Khi bọn họ sắp tới gần Lôi Bạo hải vực, nước biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên một cơn sóng to màu đen cao hơn vạn trượng, giống như một bàn tay che trời màu đen, bổ về phía bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận