Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4112: Thanh Sơn tiến cấp Luyện Hư hậu kỳ (2)

Sau khi Vương gia có hai vị tu sĩ Hợp Thể, sức ảnh hưởng ở một mảnh hải vực này càng ngày càng lớn, Vương gia cùng Trấn Hải cung liên thủ, Lãnh Diễm phái bị chèn ép.

Liễu gia năm đó cường thịnh nhất thời, đã biến thành một gia tộc nhỏ, địa bàn không ngừng bị thế lực phụ thuộc Vương gia đoạt đi, thế lực phụ thuộc Liễu gia cũng chịu ảnh hưởng, đối ứng chính là, thế lực phụ thuộc Vương gia không ngừng phát triển lớn mạnh.

Tính cả hòn đảo thế lực phụ thuộc khống chế, Vương gia có trên vạn hòn đảo, hơn phân nửa là tu sĩ Vương gia trực tiếp quản lý.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, hắn nhận rất nhiều ân huệ của Thái Nhất Tiên Môn, tự nhiên sẽ chiếu cố Tô Thanh Vân nhiều hơn.

“Qua mấy ngàn năm nữa, Thanh Sơn Lão tổ đã Hợp Thể, đến lúc đó, gia tộc chúng ta liền có ba vị tu sĩ Hợp Thể.”

Vương Lập Hách hưng phấn nói.

Bọn họ rất rõ thực lực của Vương Thanh Sơn, cùng là tu sĩ Luyện Hư, bọn hắn căn bản không phải đối thủ của Vương Thanh Sơn.

“Đúng rồi, Nhất Đao cảnh giới gì rồi?”

Vương Thanh Sơn hỏi tình huống của Vương Nhất Đao, hắn rất tò mò tốc độ tu luyện của linh thể giả.

“Hắn đã là Hóa Thần hậu kỳ, Trần gia lão tổ đại thọ tám ngàn tuổi, hắn theo Du Hâm về Trần gia chúc thọ, hẳn không cần bao lâu liền có thể tiến vào Luyện Hư kỳ.”

Vương Lập Hà nói chi tiết.

Vương Du Hâm và Trần Như Ý song song tiến vào Luyện Hư kỳ, ba đứa con của họ đều là Hóa Thần kỳ, trong đó Vương Nhất Đao tốc độ tu luyện nhanh nhất, đi sau mà vượt người trước.

“Được rồi, các ngươi trở về đi! Siêng năng tu luyện, hi vọng các ngươi sớm ngày tiến vào Luyện Hư trung kỳ.”

Vương Thanh Sơn phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống.

...

Đất liền, Song Chuẩn cốc Trần gia.

Trần gia quật khởi chưa tới vạn năm, trước mắt có bốn vị tu sĩ Luyện Hư, Vương gia cung cấp không ít trợ giúp.

Trần gia là mẫu tộc của Trần Như Ý, Vương Du Hâm cùng Trần Như Ý song song tiến vào Luyện Hư kỳ, Vương Du Hâm là luyện khí sư bậc sáu, lại là hậu nhân của Vương Mưu Sâm, Trần gia có thể hưởng thụ không ít tiện lợi.

Một tòa trang viên diện tích cực lớn, kỳ hoa quái thạch, đình đài lầu các.

Một tòa đình đá sáu cạnh màu xanh, hơn ba mươi tu sĩ Hóa Thần tập hợp một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười.

“Trần đạo hữu, nghe nói Vương gia cũng phái người tham gia đại thọ, sao không thấy tu sĩ Vương gia?”

Một thiếu nữ váy trắng dáng người yểu điệu tò mò hỏi, thiếu nữ váy trắng mặt trái xoan, miệng anh đào mũi dọc dừa, da như mỡ đông, một bộ dáng tố chất mỹ nhân.

“Đúng vậy! Tu sĩ Vương gia còn chưa tới à?”

“Hẳn là đến rồi nhỉ? Vương gia cùng Trần gia là thông gia, Trần gia lão tổ tổ chức đại thọ, Vương gia nên phái người tham gia.”

Các tu sĩ vẻ mặt tràn đầy tò mò. Vương gia thực lực cường đại, bọn họ bình thường căn bản không có cơ hội kết bạn con cháu Vương gia.

“Tử Cẩn đã đi mời, cũng sắp đến rồi.”

Một thanh niên áo xanh cao cao gầy gò cười nói, vẻ mặt tràn đầy tự hào.

Trần Tử Thanh, đại biểu một thế hệ trẻ của Trần gia.

Vừa dứt lời, một tràng tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, bốn nam hai nữ đi vào, trong đó một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn hấp dẫn các tu sĩ chú ý.

Thanh niên áo vàng mặt không biểu cảm, lưng đeo một cái vỏ đao màu vàng tinh xảo, trên vỏ đao khắc vài đóa hoa sen màu vàng.

Vương Nhất Đao, hắn theo Vương Du Hâm đến Trần gia tham gia đại thọ của Trần gia lão tổ.

Một thanh niên áo xanh ngũ quan anh tuấn đứng ở bên người Vương Nhất Đao, trên mặt thanh niên áo xanh có nụ cười mỉm, cho người ta một loại cảm giác bình dị gần gũi.

Vương Nhất Hồng, đại ca của Vương Nhất Đao, Hóa Thần trung kỳ, hắn xử sự khéo đưa đẩy, kết bạn rộng khắp.

Vương Du Hâm để Vương Nhất Hồng mang theo Vương Nhất Đao hoạt động, quen biết tu sĩ Hóa Thần thế lực khác, kết bạn thêm, hi vọng Vương Nhất Đao có thể trở nên cởi mở hơn một phần.

Các tu sĩ ùn ùn đứng dậy đón, không dám thất lễ.

“Nhất Hồng biểu đệ, Nhất Đao biểu đệ, các ngươi cuối cùng đã đến, mau ngồi.”

Trần Tử Thanh mời bọn người Vương Nhất Đao ngồi xuống.

“Tại hạ Vương Nhất Hồng, đây là đệ đệ ta Vương Nhất Đao.”

Vương Nhất Hồng tự giới thiệu.

“Bách Hoa sơn trang Đỗ Tuyết Dao.”

“Tuyết Vân môn Lý Ngọc Phương.”

“Kim Mãng hồ Mộc Thanh Vân.”

Các tu sĩ không dám thất lễ, lần lượt báo ra tên họ.

Trần Tử Thanh bưng lên một bầu rượu màu vàng tinh xảo đẹp đẽ, rót linh tửu cho bọn người Vương Nhất Đao.

Rượu là màu vàng kim, mùi thơm nức mũi.

“Đây là Kim Chi Túy Đỗ tiên tử tự mình ủ, các ngươi nếm thử.”

Trần Tử Thanh vừa cười vừa nói.

Vương Nhất Hồng bưng chén rượu lên, uống một hớp nhỏ, lộ vẻ mặt tán thành, khen: “Không tệ, rượu ngon.”

Vương Nhất Đao bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu xuống, không nói một lời, mặt không biểu cảm.

Trần Tử Thanh lại không bất ngờ, hắn biết Vương Nhất Đao rất nhiều năm, biết tính tình gã là vậy.

Các tu sĩ bắt đầu nói chuyện phiếm, nội dung bao quát đủ thứ.

Vương Nhất Đao không nói một lời, lẳng lặng ngồi ở một bên, mặt không biểu cảm, tựa như người gỗ.

“Vương đạo hữu, nghe nói thú triều ngoại hải có thể xuất hiện yêu thú bậc bảy, thực sao?”

Đỗ Tuyết Dao nhìn về phía Vương Nhất Đao, tò mò hỏi.

Hàn huyên hơn nửa canh giờ, Vương Nhất Đao chưa từng nói một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận