Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1771: Tình báo quan trọng (1)

Vương Trường Sinh không cần hỏi, bằng vào Đồng Tâm Thuật, hắn đã biết thương thế Uông Như Yên khỏi hẳn, Uông Như Yên cũng tương tự, nàng biết thương thế của Vương Trường Sinh đã khỏi hơn phân nửa.

Hai người nhìn nhau một cái, nhìn nhau cười, tất cả đều ở trong không lời, vợ chồng lâu năm, bọn họ biết suy nghĩ của đối phương.

“Phu nhân, tính toán thời gian, cấm chế Trụy Tiên động có điều suy yếu, chúng ta có thể đi Trụy Tiên động một chuyến, kiếm sáu cây Thanh Tịnh trúc tới tay.”

Mặc kệ Cửu U tông có thể phát hiện bọn họ là hung thủ hay không, thực lực Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên càng mạnh, tương lai cơ hội báo thù càng lớn.

Nếu là có thể kiếm được sáu cây Thanh Tịnh trúc, luyện chế thành pháp bảo âm luật, thực lực Uông Như Yên sẽ nâng cao rất nhiều.

“Chúng ta xuất phát sớm một chút đi! Sớm một chút lấy được sáu cây Thanh Tịnh trúc tương đối tốt hơn.”

Uông Như Yên tỏ vẻ đồng ý, bọn họ ở tu tiên giới Trung Nguyên không cần bó tay bó chân, có thể buông tay ra chân, làm lớn một hồi.

Trở lại sảnh trước, nhìn thấy hơn trăm lá bùa truyền âm lơ lửng giữa không trung, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đều có chút kinh ngạc.

Bọn họ lần lượt xem xét nội dung của lá bùa truyền âm, đều là thế lực lớn của Đại Yến vương triều phát đến, có thế lực mời bọn họ đi làm khách, có người muốn luận bàn với bọn họ, có người muốn kết bạn với bọn họ.

Ngoài ra, còn có bùa truyền âm của Vương Thanh Linh cùng Vương Thiên Văn.

“Thanh Linh và Thu Minh cũng có mặt, quá tốt rồi, thuận tiện mang theo bọn nó đi! Có lẽ có thể giúp đỡ.”

Uông Như Yên cười nói, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh thực lực không kém, dẫn theo bọn họ, thứ nhất bọn họ có thể giúp đỡ một chút, thứ hai, xem như một loại rèn luyện.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ra khỏi Hối Tiên Các, lúc này là ban ngày ban mặt, dòng người như dệt cửi.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một sân vườn yên tĩnh, cửa có một cây liễu.

Vương Trường Sinh ném về phía trong sân một lá bùa truyền âm, nửa khắc đồng hồ trôi qua, chưa có ai đi ra.

“Chẳng lẽ bọn nó đã rời khỏi phường thị Kinh Đô? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”

Vương Trường Sinh có chút hoang mang khó hiểu, Vương Thanh Linh phát cho hắn lá bùa truyền âm, chỉ ra rõ ràng, nàng sẽ luôn ở lại phường thị Kinh Đô, thẳng đến lúc Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên xuất quan.

“Hai vị tiền bối là muốn tìm Bách Linh tiên tử à! Các ngươi không nên tới chỗ này, nên đi Vạn Bảo tháp, Bách Linh tiên tử đấu thú ở Vạn Bảo tháp!”

Một tu sĩ Trúc Cơ đi ngang qua cười nói.

“Đấu thú!”

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nhìn nhau cười, cái này trái lại là phong cách làm việc của Vương Thanh Linh.

“Phu nhân, chúng ta đi xem Thanh Linh đấu thú, sự yêu thích đối với linh thú của con bé này không thể dùng si mê để hình dung.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi về phía Vạn Bảo tháp, biến mất ở trong đám người.

Trong Vạn Bảo tháp, tầng thứ mười ba.

Mấy trăm tu sĩ tụ tập ở tầng thứ mười ba, ánh mắt bọn họ tụ tập ở trên một màn hào quang màu xanh.

Một con giun màu vàng hình thể thật lớn cùng một con mãng xà khổng lồ toàn thân màu đỏ tranh đấu với nhau, mãng xà khổng lồ màu đỏ há mồm phun ra những ngọn lửa màu đỏ, đánh lên trên thân con giun màu vàng, thân thể con giun màu vàng được một tầng giáp màu vàng thật dày bảo vệ, ngọn lửa màu đỏ căn bản không thương tổn được nó.

Vương Thanh Linh đứng ở ngoài màn hào quang màu xanh, vẻ mặt có chút hưng phấn.

Ba mươi năm qua, nàng vẫn luôn dừng lại ở Kết Đan tầng sáu, nói tới, nàng dừng lại ở Kết Đan tầng sáu hơn năm mươi năm rồi.

Vì hóa giải bình cảnh, nàng mấy năm nay thường xuyên đấu thú với tu sĩ khác, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Bình cảnh của Vương Thu Minh đã hóa giải, bế quan tu luyện ba mươi năm, Vương Thu Minh đã là Kết Đan tầng bảy, tu vi so với Vương Thanh Linh còn cao hơn.

Phường thị Kinh Đô là phường thị lớn số một Đại Yến vương triều, tu sĩ Đông Hoang, Nam Hải, Tây Mạc cùng Bắc Cương đều sẽ xuất hiện ở đây, Vương Thanh Linh đấu thú rộng khắp cùng tu sĩ cấp cao khác, kinh nghiệm đấu pháp không ngừng đề cao.

Băng Phong Giao là bậc ba trung phẩm, Địa Long Khâu trước đó không lâu cũng tiến vào bậc ba trung phẩm, Ô Tước vẫn là bậc ba hạ phẩm.

Vương Thanh Linh thắng nhiều thua ít, bây giờ phường thị Kinh Đô ai chẳng biết Bách Linh tiên tử? Ngươi nếu nói ngươi chưa từng nghe nói Bách Linh tiên tử, cũng sẽ bị người ta cười chết.

Ngoài thân Địa Long Khâu ánh vàng rực rỡ, chui vào lòng đất biến mất.

Mặt đất sáng lên từng đợt ánh vàng, sàn cứng rắn chợt hóa thành bùn cát tơi xốp, thân thể mãng xà khổng lồ màu đỏ chợt trầm xuống, lún vào trong hố cát thật lớn.

Vô số hạt cát màu vàng bay lên, hóa thành mấy bàn tay to màu vàng lớn hơn mười trượng, lập tức bắt được mãng xà khổng lồ màu đỏ, ấn nó trong hố cát. Địa Long Khâu chợt từ lòng đất chui ra, vòng đến phía sau mãng xà khổng lồ màu đỏ, mở ra cái mồm như chậu máu, lập tức cắn chặt đầu mãng xà khổng lồ màu đỏ.

“Mau buông ra, Vương phu nhân, ta nhận thua.”

Một thanh niên áo sam xanh khuôn mặt hàm hậu vội vàng la lớn.

Vương Thanh Linh mỉm cười, tâm niệm khẽ động, Địa Long Khâu nhả miệng.

“Đa tạ, Tôn đạo hữu.”

Vương Thanh Linh ôm quyền nói, vui vẻ ra mặt.

Thanh niên áo sam xanh thu hồi linh thú, lấy ra một cái bình sứ màu xanh, ném cho Vương Thanh Linh, nói: “Linh thú của Vương phu nhân lợi hại, tại hạ dám đánh cược dám chịu thua.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận