Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7247: Hỗn Độn hải cắt đuôi kẻ địch (1)

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, nước biển quay cuồng dâng trào, mười tám con rồng nước màu lam hình thể thật lớn từ trong đó bay ra, lao về phía Hách.

Hách triệu ra một tòa tháp khổng lồ màu đen, chính là mẫu tháp của Thập Phương Tử Mẫu Tháp, mẫu tháp vẫn là thượng phẩm đạo khí, muốn khôi phục cực phẩm đạo khí quá khó rồi.

Tòa tháp khổng lồ màu đen phun ra một vầng sáng màu lam, bao phủ mười tám con rồng nước màu lam, thu vào.

Hách vung cổ tay, một cây trường mâu lóe ra hào quang vàng óng bay vút đến, nháy mắt đã đến trước mặt Vương Trường Sinh.

Trước mặt Vương Trường Sinh sáng lên một đạo hào quang màu lam, một viên Định Hải Châu hiện ra, trường mâu màu vàng đánh lên trên Định Hải Châu, Định Hải Châu truyền ra một tiếng vang trầm, ngay sau đó, Định Hải Châu nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, trường mâu màu vàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dung nhập Định Hải Châu.

“Bản mạng đạo khí của ngươi luyện vào Thái Sơ Đạo Thạch? Không đúng, luyện vào mảnh vỡ bản mạng đạo khí của Hiên Viên Kiệt?”

Hách kinh ngạc nói, nó không biết việc này, chỉ biết trên tay Vương Trường Sinh có một món Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh, có được công năng cắn nuốt.

Vương Trường Sinh chưa trả lời, vung hai nắm đấm, từng quyền ảnh màu xanh bay ra, lao thẳng đến Hách.

Hách phát ra một tiếng thú rống đinh tai nhức óc, phun ra một làn sóng âm vàng óng, nghênh đón.

Sóng âm màu vàng đánh tan quyền ảnh màu xanh lao tới, nước biển quay cuồng dâng trào, một màn nước màu lam khổng lồ hiện ra, úp ngược Hách ở bên trong.

Hách giận tím mặt, sử dụng tòa tháp khổng lồ màu đen phun ra một vầng sáng màu đen, bao phủ màn nước màu lam, màn nước màu lam không chút sứt mẻ.

Nó vung tòa tháp khổng lồ màu đen đập về phía màn nước màu lam, màn nước màu lam nổi lên từng đợt gợn sóng, đồng thời thúc giục mười loại bổn nguyên pháp tắc, công kích màn nước màu lam.

Sát đang chiến đấu cuốn lấy Uông Như Yên, Uông Như Yên không rơi vào thế yếu.

Hư không trước mặt nó nổi lên một đợt gợn sóng, từng lỗ thủng thật lớn hiện ra, từng nắm đấm khổng lồ màu xanh từ trong đó bay ra, lục tục đánh lên trên thân Sát.

Sát cảm giác hồn hải truyền đến một trận đau đớn khó có thể chịu được, thân thể run lên, hào quang màu lam lóe lên, một ngọn núi khổng lồ màu lam hiện ra, nện thẳng xuống.

Tấm gương nhỏ trong tay Sát phun ra một đạo hào quang vàng óng chói mắt, đỡ ngọn núi khổng lồ màu lam hạ xuống.

Vương Trường Sinh bỗng dưng hiện ra phía sau nó, hai tay đều nắm một viên Định Hải Châu, vung hai nắm đấm, nện ở trên thân Sát, Sát nhất thời bay ngược ra ngoài, Hỗn Độn Chiến Giáp trải rộng vết nứt, còn chưa khép lại, một lưỡi đao âm thanh màu lam thật lớn quét đến, đánh lên trên thân nó.

Hỗn Độn Chiến Giáp tan vỡ, đầu nó cũng bị lưỡi đao âm thanh màu lam chém rụng.

Ầm ầm ầm, màn nước màu lam lõm xuống, linh quang ảm đạm đi.

“Mau rút!”

Vương Trường Sinh la lớn.

Thanh Liên tiên đảo sáng lên một mảng hào quang màu xanh chói mắt, biến mất khỏi chỗ cũ.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, màn nước màu lam tan vỡ, hóa thành mười sáu viên Định Hải Châu bay ngược ra ngoài.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hóa thành hai đạo độn quang hướng về nơi xa bay đi, tốc độ rất nhanh.

Hách dùng tử mẫu tháp thu đi toàn bộ hỗn độn thú, đuổi theo. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tiềm lực quá lớn, hôm nay không trừ, tương lai khẳng định sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng, nó phải giết Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.



Tiên giới nơi nào đó, một mảng hải vực xanh thẳm rộng lớn vô cùng, gió biển thổi từng cơn, vạn dặm trời quang.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng hào quang vàng óng thật lớn phóng lên trời, một làn sóng khí mạnh mẽ khuếch tán ra, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán, nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời.

Hào quang vàng óng tan đi, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Ngoài thân bọn họ có nhiều vết thương nhỏ, chỗ vai trái Vương Trường Sinh có một lỗ thủng to bằng ngón tay, quần áo Uông Như Yên bị máu tươi nhuộm đỏ, hai người sắc mặt tái nhợt, khí tức ủ rủ.

Bọn họ đánh không lại thủy tổ hỗn độn thú, chỉ có thể chạy trốn, thủy tổ hỗn độn thú đuổi theo không tha.

Bọn họ chạy trốn tới Hỗn Độn hải theo như lời Mạc Thiến Thiến, đã phi độn vạn năm, còn chưa tới điểm cuối.

Nước biển quay cuồng dâng trào, Hách hiện ra, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào.”

Hách lạnh lùng nói.

Đạo Tổ mở chín bổn nguyên pháp tắc cũng không phải đối thủ của Thanh Liên tiên lữ, chỉ có Hách có thể áp chế được bọn họ, phải giải quyết Thanh Liên tiên lữ.

“Muốn giết chúng ta không dễ dàng như vậy!”

Vương Trường Sinh cười lạnh nói, tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu xanh lóe lên lao ra, hướng thẳng đến Hách.

Hách hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu vàng nghênh đón.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng và nắm đấm khổng lồ màu xanh va chạm, thứ sau nháy mắt tán loạn. Một bàn tay khổng lồ màu đen bay tới, va chạm với nắm đấm khổng lồ màu vàng, hai bên đồng quy vu tận.

Sắc trời tựa như tối đi, một mảng tinh vân màu lam thật lớn xuất hiện ở bầu trời, các ngôi sao giống như gấm vóc.

Vô số đạo hào quang màu lam sáng lên, ngay sau đó, từng đạo hào quang màu lam cắt qua bầu trời, giống như sao băng đánh về phía Hách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận