Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6719: Nguy hiểm lửa sém lông mày (2)

“Đạo thuật!”

Ánh mắt Liệt Dương Tiên Quân nóng rực, hắn chưa thấy rõ chân dung của hai người này, chẳng qua cũng đã nhớ khí tức của bọn họ.

Liệt Dương Tiên Quân sải bước đi lên trên núi, trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đạo tiên lôi chín màu thô to bổ xuống.

Hắn phất tay áo, một vòng sáng màu đỏ càn quét ra, mặt đất tự bốc cháy, tiên lôi chín màu cùng vòng sáng màu đỏ va chạm, giống như lấy trứng chọi đá, tiên lôi chín màu tán loạn.

Hắn chỉ là pháp tắc đại thành, ngăn cản cấm chế không có vấn đề gì.

Liệt Dương Tiên Quân sải bước đi lên trên núi, tốc độ rất nhanh, từng đạo tiên lôi chín màu bổ xuống, va chạm vào vòng sáng màu đỏ, tán loạn trong nháy mắt. Hắn tới giữa sườn núi, một màn hào quang vàng óng chặn đường đi của hắn.

Tay phải hắn nở rộ hào quang màu đỏ, vỗ một chưởng lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng lõm xuống, bốc lên một làn khói, rất nhanh khôi phục bình thường.

Trong mắt Liệt Dương Tiên Quân lóe lên sự ngạc nhiên, hắn chính là Đại La Kim Tiên, thế mà cũng không làm gì được cấm chế này, khó trách đối phương sẽ trực tiếp sử dụng đạo thuật.

Hắn không nắm giữ đạo thuật, bằng vào tu vi Đại La Kim Tiên sơ kỳ, phá đi cấm chế hẳn là không khó.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, một đạo tiên lôi chín màu thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía Liệt Dương Tiên Quân.

Liệt Dương Tiên Quân vừa thúc giục pháp tắc ngăn cản tiên lôi chín màu, vừa công kích màn hào quang màu vàng.

...

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đứng ở cửa một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Thanh Mai điện”, cửa đóng chặt.

Vương Trường Sinh đặt hai tay ở trên cửa chính Thanh Mai điện, dùng sức đẩy, cửa không chút nhúc nhích.

Hắn có chút kinh ngạc, lấy sức lực bây giờ của hắn, thế mà không đẩy mở được, đây là chất liệu gì luyện chế thành?

“Xem ra Thanh Mai điện là một món tiên khí, bằng không phu quân đã sớm đẩy ra.”

Uông Như Yên phân tích.

Liệt Dương Tiên Quân ở ngay phía sau, Vương Trường Sinh không dám kéo dài quá lâu.

Ngoài thân hắn nở rộ hào quang vàng óng, sáu cánh tay ánh vàng rực rỡ mọc ra, tám bàn tay đặt ở trên cửa, dùng sức đẩy.

Cửa chậm rãi mở ra, một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời chiếu vào mắt, trong điện trống trơn, bên trái có một hành lang đá.

Uông Như Yên lấy ra hai phù binh, khống chế phù binh ở đại điện đi một vòng, cũng chưa có bất cứ gì khác thường, bọn họ đi vào.

Hai phù binh hướng về hành lang đá bên trái đi vào, Vương Trường Sinh đóng cửa, cùng Uông Như Yên đi về phía hành lang đá, đi hơn mười bước, một gian phòng đá cửa đóng chặt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Vương Trường Sinh một quyền đánh vỡ cửa, một gian phòng đá lớn hơn trăm trượng đập vào mắt, bên trong có một tòa pháp trận lớn mười mấy trượng, trung ương pháp trận bày một khối Tụ Tiên Ngọc lớn khoảng một trượng, còn có lượng lớn tảng đá màu xám trắng.

Vương Trường Sinh phất tay áo, thu hồi tảng đá màu xám trắng, hiện ra mấy trăm lỗ khảm kích thước nhất trí, Uông Như Yên thì lấy ra mấy trăm khối thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch, để vào trong lỗ khảm.

Pháp trận bắt đầu khẽ chớp lên, vô số trận văn tỏa sáng, cấm chế đang tăng mạnh.

Giữa sườn núi, Liệt Dương Tiên Quân đang phá cấm.

Một cây trường đao lóe ra hào quang màu đỏ bổ lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng lõm xuống, linh quang ảm đạm đi, mắt thấy sắp phá đi cấm chế.

Mặt ngoài màn hào quang màu vàng chợt hiện ra vô số phù văn màu vàng, trở nên dị thường kiên cố dày đặc, hào quang vàng óng lưu chuyển không ngừng.

Một tiếng sét vang lên, một đạo tiên lôi chín màu thô to vô cùng cắt qua bầu trời, bổ lên vòng sáng màu đỏ, vòng sáng màu đỏ nổi lên một trận gợn sóng, xuất hiện một ít vết rách.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, một đạo tiên lôi chín màu càng thêm thô to bổ xuống.

Sắc mặt Liệt Dương Tiên Quân trở nên rất khó coi, hai Thái Ất Kim Tiên kia đã thay Tiên Nguyên Thạch, tăng mạnh trận pháp.

Như vậy, hắn muốn phá đi cấm chế độ khó càng cao hơn rồi.

Liệt Dương Tiên Quân hít sâu một hơi, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, tăng thêm lực độ công kích.

Trong Thanh Mai điện, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đứng ở một gian phòng đá lớn hơn trăm trượng, bên trái có một giá sách màu xanh, trên giá sách bày một ít ngọc giản cùng hộp ngọc.

Trên mặt đất bày một cái bồ đoàn màu xanh, phủ đầy tro bụi.

Vương Trường Sinh thả ra đám người Vương Thôn Thiên, bảo bọn họ xem xét nội dung ngọc giản, hắn cùng Uông Như Yên đi vào cửa gian phòng đá thứ ba. Vương Trường Sinh tung một cú đấm lên cửa, truyền ra một tiếng vang trầm, mặt ngoài cửa chợt hiện ra vô số phù văn huyền ảo, một cột sáng màu vàng thô to bắn ra, lao thẳng đến bọn họ.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên phản ứng rất nhanh, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được cột sáng màu vàng, cột sáng màu vàng đánh lên vách đá, vách đá kịch liệt lắc lư hẳn lên.

“Đây là cấm chế gì?”

Uông Như Yên nghi hoặc nói.

“Mặc kệ nó cấm chế gì, chỉ cần không phải mười đại tiên cấm, đạo thuật đều có thể phá.”

Vương Trường Sinh nói.

Vương Trường Sinh từng xem một ít điển tịch trận pháp, nhưng trận pháp có rất nhiều loại biến hóa, còn có thể xuất hiện trận pháp mới, hắn không có khả năng hiểu biết toàn bộ trận pháp, một khi đã như vậy, dùng man lực phá trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận