Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4313: Loại nhu nhược. Đại Thừa ra tay

Uông Như Yên tổng cộng luyện chế ra bốn tấm Thiên Cương Thần Lôi Phù, hai tấm gửi vào kho báu gia tộc, đảm đương nội tình, Vương Nhất Đao và Vương Thanh Phong đều một tấm.

Vương Thanh Phong vận dụng Thiên Cương Thần Lôi Phù đánh bị thương nặng hai tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, phối hợp ba người bọn Đoàn Thông Thiên tiêu diệt mười lăm tu sĩ Luyện Hư, không một ai lọt lưới, một con rối thú bậc sáu báo hỏng.

Bọn họ sau khi giải quyết kẻ địch, lập tức truyền tống tới chi viện đám người Vương Quý Diệp.

“Không có khả năng, Biện đạo hữu bọn họ không phải tập kích cứ điểm khác?”

Trên mặt phụ nhân váy tím lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

“Bọn hắn đều đã chết, bây giờ tiễn các ngươi lên đường.”

Vương Thanh Phong sắc mặt lạnh lùng, vung Phần Thiên Đao, phát ra hơn vạn đạo đao khí màu đỏ, công kích bảy người bọn phụ nhân váy tím.

Đoàn Thông Thiên, Vương Nhất Băng và Đổng Tuyết Ly ùn ùn ra tay, công kích kẻ địch.

Trừ phụ nhân váy tím là Luyện Hư trung kỳ, sáu người khác đều là Luyện Hư sơ kỳ. Đoàn Thông Thiên là Luyện Hư hậu kỳ, Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly là Luyện Hư trung kỳ, kẻ địch căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

Không đến nửa khắc đồng hồ, bảy người bọn phụ nhân váy tím bị giết hết, Vương Thanh Phong bắt giữ tinh hồn thiếu phụ váy tím, sưu hồn đối với nó.

“Lập Hách cản phía sau, lúc này mới bị hại, nếu không phải hắn cản phía sau, Quý Diệp cùng Nhất Nhị đã gặp nạn.”

Vương Thanh Phong thở dài nói, vẻ mặt có chút bi thương.

Hắn thu hồi bản mạng phi kiếm của Vương Lập Hách, chờ bọn họ quay về Thanh Liên đảo, sẽ mang bốn thanh phi kiếm này để vào trong kiếm trủng. Vương Lập Hách và Vương Công Hổ bài vị có thể đặt ở Thanh Liên lâu cung phụng, sẽ có tộc lão biên soạn chuyện xưa của bọn họ, kể cho hậu nhân nghe.

Bọn họ quét tước chiến trường, rời khỏi nơi đây, tìm kiếm Vương Quý Diệp cùng Vương Nhất Nhị.

...

Ly Hỏa sơn mạch, ở sâu trong dãy núi sáng lên một đạo lôi quang màu bạc thật lớn, cách mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.

Ở sâu trong dãy núi, mặt đất là một mảng hỗn độn, có thể nhìn thấy mấy trăm cái hố lớn bốc khói đen, trên mặt đất có mười mấy thi thể, Vương Nhất Mâu cũng ở bên trong.

Sáu nam một nữ bảy tu sĩ Luyện Hư phân tán ra, bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, tràn đất nét kiêng kị.

Vương Mạnh Bân bằng vào lôi pháp giết chết bốn tu sĩ Luyện Hư, Vương Nhất Mâu bị kẻ địch giết chết.

Ít khó địch lại nhiều, Vương Mạnh Bân kéo dài tới sau khi tộc nhân cấp thấp đào tẩu, thi triển lôi độn thuật thoát thân, bọn họ căn bản không giữ lại được.

“Biện đạo hữu, chúng ta một bước tiếp theo làm thế nào?”

Một tu sĩ Luyện Hư mở miệng hỏi.

“Cổ phu nhân Luyện Hư hậu kỳ cũng không phải đối thủ của hắn, chúng ta lại không giữ nổi hắn, bỏ đi, hội hợp cùng đám người Cổ tiền bối đi!”

Bảy người quét tước chiến trường, rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên không dứt, một thung lũng bốn phương thông suốt.

Vương Nhất Mai nằm ở trong một cái hố lớn, khí tức uể oải, sắc mặt tái nhợt, mấy chục thi thể ngã ở trên mặt đất, xem trang phục của họ, đều là con cháu Vương gia.

Một thanh niên áo tím cao cao gầy gầy cùng một phụ nhân váy vàng dáng người nóng bỏng đứng ở cách đó không xa, mặt đầy sát ý.

“Đừng giết ta, ta có thể mang tài vật trên người cho các ngươi hết.”

Vương Nhất Mai mở miệng cầu xin tha thứ, vẻ mặt sợ hãi.

Bọn họ lúc chạy trốn gặp truy binh Tích tộc, tộc nhân khác đều đã bị giết.

Nàng thật không dễ gì mới tiến vào Luyện Hư kỳ, nàng không muốn chết ở chỗ này.

“Không ngờ Vương gia cũng có loại nhát gan, ta còn cho rằng con cháu Vương gia các ngươi đều không sợ chết cơ!”

Thanh niên áo tím cười khẩy nói.

“Giết ngươi, đồ cũng là của chúng ta, trừ phi ngươi bán mạng cho chúng ta, chúng ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”

Phụ nhân váy vàng lạnh lùng nói.

“Lão tổ tông biết, sẽ giết ta, các ngươi đổi cái điều kiện.”

Vương Nhất Mai thật cẩn thận nói, có bệnh vái tứ phương, nàng bây giờ chỉ hy vọng sống sót.

“Chúng ta rất có hứng thú đối với Trấn Thần Hống của Vương gia các ngươi, truyền thụ công pháp cho chúng ta.”

Trên mặt thanh niên áo tím lộ ra vẻ mặt có hứng thú.

“Ta chưa thể nắm giữ Trấn Thần Hống, đó là bí thuật con cháu trung tâm gia tộc chúng ta mới có thể tu luyện. Thời gian ta tiến vào Luyện Hư kỳ tương đối muộn, thực lực cũng tầm thường, không có tư cách học.”

Vương Nhất Mai thật cẩn thận nói, cho dù nàng biết Trấn Thần Hống, nàng cũng không dám truyền thụ cho người ngoài, truy tra, nàng khẳng định không thoát được can hệ.

“Hừ, đã như vậy, giữ ngươi làm gì?”

Phụ nhân váy vàng mặt đầy sát khí, muốn thúc giục pháp tướng tiêu diệt Vương Nhất Mai.

“Đừng, ta biết rất nhiều tin tức, ví dụ như bố trí binh lực một ít cứ điểm.”

Vương Nhất Mai vội vàng cầu xin tha thứ, vì sống sót, nàng chỉ có thể ra hạ sách này.

Nàng không ngại để kẻ địch hạ cấm chế, sau khi trở về, mời lão tổ tông ra tay hóa giải, bẩm báo chi tiết là được, hẳn là có thể thoát chết.

“Trước theo chúng ta trở về, ngươi có thể từ chối, từ chối chính là chết.”

Thanh niên áo tím giọng điệu lạnh như băng, lấy ra một tòa tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu tím, phun ra một quầng sáng màu tím, bao phủ về phía Vương Nhất Mai.

Vương Nhất Mai lộ ra một khuôn mặp mướp đắng, kẻ địch hiển nhiên không cho nàng cơ hội.

Nàng hơi cân nhắc, chưa phản kháng, con kiến còn ham sống, huống chi người tu tiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận