Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4844: Ngẫu nhiên gặp Trịnh Thu Nguyệt (2)

“Có thể Phệ Nguyên Thú chỉ là đi ngang qua, Giang đạo hữu vừa vặn đụng tới Phệ Nguyên Thú, hoặc là Phệ Nguyên Thú bị yêu thú khác giết rồi.” Đoàn Thông Thiên đoán.

“Tìm một đoạn thời gian nữa đi! Nếu còn tìm không thấy, chúng ta liền trở về đi. Dù sao một chuyến này ra ngoài cũng không thiệt rồi, chúng ta...” Vương Thanh Thành còn chưa nói xong, một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất khẽ chấn động.

“Chẳng lẽ lại có yêu thú đang đấu pháp? Đi, đi qua nhìn xem.” Đoàn Thông Thiên hướng về ngọn nguồn thanh âm chạy đi, Vương Thanh Thành và Vương Nhất Đao vội vàng đuổi theo.

Một mảnh đất trống, năm nam một nữ đang đấu pháp, mặt đất gồ ghề, phân tán mấy món thông thiên linh bảo linh quang ảm đạm, chỗ xa có hai thi thể.

Trịnh Thu Nguyệt nhíu chặt lông mày lá liễu, một hạt châu lóe ra hào quang vàng óng lơ lửng ở đỉnh đầu, nở rộ ra một mảng quầng sáng màu vàng bao phủ toàn thân nàng.

Một hư ảnh nữ tử màu đỏ lơ lửng ở đỉnh đầu của nàng, làm phép công kích hai nam tử ngũ quan rất tương tự, đỉnh đầu của hai nam tử đều có một hư ảnh thằn lằn thật lớn.

Hai tán tu Hợp Thể kỳ phát hiện hai con Kim Dực Lôi Hổ bậc bảy, có thể trong cơ thể có Hấp Lôi Châu bậc bảy, bọn họ không phải đối thủ, thông báo một vị trưởng lão Hợp Thể của Thần Binh môn, mời hai vị tu sĩ Hợp Thể đi, Trịnh Thu Nguyệt đi chung.

Trịnh Thu Nguyệt thân là hậu nhân của Trịnh Thiên Hồng, tự nhiên không cần phát sầu vì tài nguyên tu tiên, nàng đã tiến vào Hợp Thể kỳ, trước mắt là Hợp Thể sơ kỳ.

Bốn người bọn họ liên thủ, thuận lợi tiêu diệt hai con Kim Dực Lôi Hổ, tiếc nuối là, trong cơ thể chúng nó không có Hấp Lôi Châu bậc bảy, có một viên Dẫn Lôi Châu bậc bảy, cũng không tệ.

Ba tu sĩ Tích tộc đột nhiên xông ra, đánh bọn họ không kịp trở tay, hai tu sĩ Hợp Thể bị giết, Trịnh Thu Nguyệt và một người khác đau khổ chống đỡ.

“Tốc chiến tốc thắng, tiễn bọn chúng lên đường.” Một ông lão áo bào đỏ bụng phệ phân phó, đỉnh đầu có một hư ảnh thằn lằn toàn thân màu đỏ.

Lão biến đổi pháp quyết, hư ảnh thằn lằn phun ra một đạo hào quang màu đỏ, hướng thẳng đến một thanh niên áo bào vàng thân hình cao lớn đối diện.

Tay phải của thanh niên áo vàng không cánh mà bay, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng có thương tích trong người.

Thanh niên áo bào vàng bấm pháp quyết, hư ảnh hình người trên đỉnh đầu tung một cú đấm, sau khi một tiếng xé gió vang lên, một hư ảnh nắm đấm ánh vàng rực rỡ bay ra, đánh tan hào quang màu đỏ.

Một làn sương mù màu đỏ gay mũi thổi quét đến, hư ảnh nắm đấm màu vàng đánh trúng sương mù màu đỏ, giống như bùn rơi vào biển lớn, sương mù màu đỏ và hư ảnh hình người va chạm, bốc lên một làn khói, linh quang của hư ảnh hình người ảm đạm đi.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một ấn tỳ khổng lồ màu đỏ bỗng dưng nện xuống, thanh niên áo vàng đang muốn làm phép ngăn cản, chợt hự một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu đen, hiển nhiên đã trúng kịch độc, độc tính phát tác rồi.

Hắn hét thảm một tiếng, ấn tỳ khổng lồ màu đỏ nện xuống, mặt đất khẽ nhoáng lên.

Như vậy, Trịnh Thu Nguyệt lấy một địch ba, nàng căn bản không phải đối thủ.

Hư ảnh nữ tử vung đôi tay, mấy ngàn quả cầu lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, nện xuống kẻ địch.

Ầm ầm ầm, quả cầu lửa màu đỏ đánh tới bị tu sĩ Tích tộc đỡ hết, lửa văng khắp nơi.

Nhân cơ hội này, Trịnh Thu Nguyệt hóa thành một đạo độn quang màu đỏ xé gió mà đi, tốc độ rất nhanh. Nàng còn chưa chạy ra bao xa, hư không truyền đến một tiếng xé gió chói tai, một cái đuôi thằn lằn thô to từ trên trời giáng xuống, đập lên hộ thể linh quang của nàng.

Một tiếng vang trầm cất lên, Trịnh Thu Nguyệt từ trên cao rơi xuống, không đợi nàng thở một hơi, một ấn tỳ khổng lồ màu đỏ bỗng dưng hiện lên, đón đầu nện xuống, cùng lúc đó, ba món thông thiên linh bảo lóe ra linh quang bắn đến, một bộ dáng muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Trịnh Thu Nguyệt lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nàng căn bản không phải đối thủ của ba tên Tích tộc Hợp Thể, chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt, thế mà đụng phải tu sĩ Tích tộc.

Vô số hạt cát màu vàng bay vút đến, xoay vù vù, hóa thành một tấm khiên hào quang màu vàng lập lòe, che ở trước người Trịnh Thu Nguyệt. Hầu như cùng lúc đó, một cây trường đao lóe ra hào quang màu xanh bắn nhanh đến, đánh bay ấn tỳ khổng lồ màu đỏ.

Ba món thông thiên linh bảo đánh lên tấm khiên màu vàng, truyền ra tiếng “Phành phành” trầm đục.

Trịnh Thu Nguyệt lộ vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía sau, nhìn thấy ba người bọn Đoàn Thông Thiên đi về phía nàng.

Đoàn Thông Thiên dùng khuôn mặt giả xuất hiện, xác suất bị người ta nhận ra rất thấp, cho dù người khác nhìn thấy Đoàn Thông Thiên cùng một chỗ với tu sĩ Vương gia, Vương Thanh Thành cũng có thể nói là bạn tốt.

“Trịnh tiên tử, ngươi không sao chứ?” Vương Thanh Thành mở miệng hỏi.

“Ta không sao, Vương đạo hữu, cẩn thận một chút, bọn họ thần thông không nhỏ, đám người Lục sư huynh bị Tích tộc ám toán, thân tử đạo tiêu rồi.” Trịnh Thu Nguyệt nhắc nhở.

Giao thủ chính diện, bọn họ không sợ tu sĩ Tích tộc, nhưng tu sĩ Tích tộc đánh lén, bọn họ vậy mới thua.

“Đa tạ Trịnh tiên tử nhắc nhở, bọn chúng không chạy được đâu.” Vương Thanh Thành trầm giọng nói, mặt đầy sát khí.

Căn cứ tình báo Lam Phúc Không cung cấp, lần trước xung đột chủng tộc, chính là Tích tộc châm ngòi thổi gió, bằng không dị tộc hải ngoại sẽ không công kích Vương gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận