Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1598: Thoát vây (1)

Bị nhốt ở tuyệt linh chi địa, chẳng những pháp lực của hắn hoàn toàn biến mất, còn muốn ăn cơm. Nếu không phải trên người Hoàng Phú Quý tích đủ nhiều Tích cốc đan, bọn họ đã sớm chết đói. Một Kim Đan tu sĩ bị đói chết, nói ra chính là chuyện cười cho thiên hạ.

“Nghỉ ngơi một chút đi! Có đường ra hay không, đi rồi mới biết được. Không đi khẳng định chỉ còn đường chết, đi mới còn hi vọng. Bằng không chúng ta sẽ như chủ nhân pháp y này vậy, chết ở chỗ này. Ta không muốn chết ở chỗ này.”

Hoàng Phú Quý cũng ngồi xuống, dùng pháp y tàn phá trên người lau mồ hôi.

Bọn họ bị vây ở chỗ này mấy năm, phát hiện không ít thi thể người tu tiên. Hoàng Phú Quý tháo xuống tất cả pháp y trên người thi thể, nếu có thể rời khỏi nơi này, là một bút tiền lớn.

“Ngươi cũng quá lạc quan rồi, vạn nhất không thể rời khỏi nơi này thì sao! Pháp y người chết đều bị hư hao như vậy. Ta thật sự muốn biết một người nhát như chuột như ngươi sao có thể tu luyện đến Kim Đan kỳ. Mặt của ngươi so với pháp bảo phòng ngự còn dày hơn nhiều.”

Vương Minh Nhân cười khổ nói, giọng điệu thân cận không ít.

Nói thật, nếu không phải có Hoàng Phú Quý cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn thật sự sẽ nổi điên. Không thể vận dụng pháp lực, mặc kệ đi như thế nào cũng không thể đi ra. Không có vật sống nào khác, là riêng ai cũng không thể chịu nổi.

Ở chung vài năm, Vương Minh Nhân đối với sự tham tài của Hoàng Phú Quý càng thêm triệt để hiểu biết. Quan hệ của hai người cũng thân cận hơn không ít.

“Hắc hắc, nếu có thể rời khỏi nơi này, ta liền có một bút tiểu tài. Đúng rồi, nếu có thể rời khỏi nơi này, ngươi muốn làm cái gì?”

Vương Minh Nhân hơi sửng sốt, thở dài một hơi, nằm trên mặt đất nhìn về phía bầu trời xám xịt, lẩm bẩm: “Ta sẽ càng thêm quý trọng người thân, quý trọng người ta yêu, quan tâm gia tộc, bỏ thêm nhiều thời gian bồi bên bọn họ.”

Vài năm này, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảnh tỉnh chính mình.

Sau khi vào cửa Thái Nhất tiên môn, phồn hoa nơi đây che mờ mắt hắn. Hắn lạc mình trong địa vị, thường xuyên xã giao, kết bạn với đồng môn khắp nơi. Những bằng hữu này đem đến cho hắn rất nhiều tiện lợi, nhưng cũng dưỡng thành cho hắn mục đích tư lợi.

Dù làm chuyện gì, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là lợi ích. Có thể đạt được cái gì, sẽ mất đi cái gì.

Vương Trường Sinh nhờ hắn hỗ trợ kim đan, bởi vì sợ sẽ liên luỵ đến mình, hắn theo bản năng cự tuyệt. Lúc ấy hắn không cảm thấy áy náy. Nếu không có gia tộc, hắn căn bản không vào được Thái Nhất tiên môn. Gia tộc tằn tiện mọi phương, cho hắn hơn một vạn khối linh thạch.

Đối với Vương gia lúc đó mà nói, hơn một vạn khối linh thạch tuyệt đối là một khoản cự bút.

Vì tiền đồ, hắn quyết tuyệt cùng Tây Môn Phượng, cưới Trần Tương Nhi.

Lòng dạ Trần Tương Nhi hẹp hòi. Thật lòng mà nói, Trần Tương Nhi ngoài việc hay lấy hắn ra trút giận. Cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện tình gì có lỗi với hắn, còn giúp hắn thu thập tài nguyên tu tiên. Nhờ người chung quanh hỗ trợ, hắn mới có thể kim đan.

Trong lòng hắn thực cảm thấy hổ thẹn, hắn thật sự có lỗi với Trần Tương Nhi.

Thời điểm gặp phải nguy hiểm, Tây Môn Phượng ra tay cứu hắn, khiến bản thân bị trọng thương. Hắn cũng có lỗi với Tây Môn Phượng.

Mỗi lần hắn đưa cho gia tộc thứ gì, gia tộc đều cho hắn một bút tài vật, thiên hướng giao dịch nhiều hơn tình thân. Hẳn mở miệng hỗ trợ gia tộc, gia tộc giúp hắn tìm kiếm Tuyết ngọc đan. Sau lại đại chiến Nam Hải, Vương Trường Sinh phân công lao cho hắn, còn giúp hắn lập công. Vì giúp hắn trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt, còn đưa cho hắn một môn linh thuật kiếm đạo. Vương Minh Nhân cũng có nợ gia tộc.

Hồi tưởng lại mọi việc làm lúc trước, Vương Minh Nhân mười phần hối hận. Hắn cảm giác mình trước kia rất ích kỷ, không biết quý trọng người quan tâm hắn, chỉ một mặt đòi nhận mà không cho đi.

Nếu hắn có thể rời khỏi nơi này, hắn muốn nói xin lỗi Trần Tương Nhi, đối tốt với Tây Môn Phượng. Trở về Thanh Liên đảo tế bài tổ tông, thật lòng thật dạ giúp sức gia tộc mà phải vì mục đích dựa vào gia tộc kiếm thứ gì tốt. Lúc trước hắn chỉ xem như là một hồi giao dịch mà thôi.

Vương Minh Nhân cười tự giễu rồi cất lời: “Ta muốn bù đắp cho những người ta thiếu nợ. Ta thiếu bọn họ nhiều lắm, ta thiếu gia tộc và đạo lữ nhiều lắm. Không biết còn có cơ hội đền bù hay không.”

Hoàng Phú Quý cũng cười tự giễu rồi nói: “Nếu nói ngươi hối hận, ta tin. Nếu nói ngươi ra ngoài sẽ thay đổi, ta không tin. Thời điểm lúc trước trộm mộ, ta không biết có bao nhiêu hối hận, cầu thần bái phật, âm thầm thề không dám nữa. Kết quả, không phải ta vẫn theo nghiệp cũ đến hôm nay sao?”

Vương Minh Nhân thở dài một hơi, đáp lời: “Có thể đi! Trước kia quả thật làm sai rất nhiều việc, bỏ qua rất nhiều thứ. Nếu có thể ra ngoài, ta khẳng định sẽ bù lại.”

Hư không phía trước chợt sáng lên một trân bạch quang chói mắt, phát ra tiếng vang “Ong ong”. Mặt đất xuất hiện một khe hở thật dài, khe hở nhanh chóng mở rộng.

Trong lòng Vương Minh Nhân và Hoàng Phú Quý cả kinh, bọn họ còn chưa kịp chạy trốn, ke hở đã mở rộng đến dưới chân bọn họ. Mặt đất dưới chân không còn, thân thể bọn họ rất nhanh rơi xuống.

“Phu quân!”

Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên.

Vương Minh Nhân được một đoàn vân đoàn màu trắng đỡ lấy. Hắn quay đầu, nhìn về ngọn nguồn âm thanh, liền thấy bốn người Tây Môn Phượng.

“Phu nhân, Thanh Thiến, sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Vương Minh Nhân mơ hồ đoán được điều gì.

Tây Môn Phượng nhìn thấy Vương Minh Nhân, nức nở kể: “Chúng ta tới cứu ngươi, ngươi bị nhốt ở Tử Hoả uyên, ta đi nơi nơi nhờ người cứu ngươi. Những người bạn tốt của ngươi vừa nghe đến Tử Hoả uyên, đều cự tuyệt. Chỉ có bọn Thanh Thiến nhận được tin tức, từ Nam Hải chạy đến Bắc Cương. Phu quân, ngươi không sao chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận