Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4303: Nhìn thấu. Kịch chiến (1)

Thanh Diệp sơn mạch liên miên ngàn vạn dặm, bởi vì chiến tuyến kéo quá dài, tiếp tế tiếp viện rất bất tiện, Tích tộc mang nhiều cứ điểm đặt làm trạm trung chuyển vật tư, tiện vận chuyển tiếp tế tiếp viện cùng nhân viên bị thương.

Thỉnh thoảng có tàn binh bại tướng lui về ở đây. Tích tộc vì cam đoan an toàn, phái ba vị tu sĩ Hợp Thể tọa trấn, Bặc Khôn chính là một trong số đó.

Bặc Khôn có tu vi Hợp Thể trung kỳ, hắn là phái bảo thủ, cũng không muốn tử chiến đến cùng với Nhân tộc, nhưng hắn không phải tộc trưởng, chỉ có thể phụng mệnh làm việc.

Phòng nghị sự, mấy chục vị tu sĩ bọn Bặc Khôn đang bàn bạc đối sách.

Tích tộc điều động cao thủ xâm nhập sau lưng địch tập kích quấy rối, Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc, Dạ Xoa tộc gậy ông đập lưng ông cũng phái cao thủ xâm nhập sau lưng địch tập kích quấy rối, áp lực của Tích tộc càng lớn hơn nữa.

Một đoạn thời gian gần đây, nhiều chỗ cứ điểm của Tích tộc lọt vào tập kích, có một số cứ điểm không đợi được viện binh, đã bị công phá, thương vong thê thảm nặng nề, một khi cao thủ Tích tộc chạy tới, kẻ địch tới xâm phạm lập tức rút lui, căn bản không dây dưa.

“Có một chỗ cứ điểm lọt vào tu sĩ Hợp Thể Dạ Xoa tộc cường công, thêm mạnh đề phòng, đừng giẫm vào vết xe đổ.”

Bặc Khôn trầm giọng nói.

“Vâng, Bặc trưởng lão.”

Các tu sĩ trăm miệng một lời đáp ứng.

Ánh mắt Bặc Khôn nhìn phía một phụ nhân váy tím dáng người yểu điệu, phân phó: “Dịch Du, ngươi tự mình phụ trách trông coi cửa vào, tu sĩ ra vào cứ điểm phải được ba người chúng ta đồng ý, không cho phép tự mình thả người tiến vào.”

Khai chiến tới nay, một ít tu sĩ không chịu được áp lực, đầu nhập vào Nhân tộc, giúp Nhân tộc đánh hạ cứ điểm của Tích tộc.

“Vâng, Bặc trưởng lão.”

Dịch Du đáp ứng, vẻ mặt cung kính.

Đúng lúc này, nàng lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một pháp quyết, nhíu mày.

“Bặc trưởng lão, có một đội tàn quân đang ở bên ngoài, muốn để bọn họ đi vào hay không? Từng xét hỏi kiểm tra bọn họ, cũng dùng bảo vật tra xét, không phát hiện cái gì khác thường.”

Dịch Du cẩn thận hỏi.

Một ông lão áo bào xanh dáng người mập mạp đứng dậy, nói: “Ta đi xem chút đi!”

Ông lão áo bào xanh mặt tròn mắt nhỏ, bộ dáng hiền lành.

Bặc Khoảnh, Hợp Thể sơ kỳ.

Bặc Khôn gật gật đầu: “Cũng được, đôi mắt của ngươi từng biến dị, có thể nhìn thấu một ít ảo thuật hoặc thuật ẩn nấp, nếu không có vấn đề, mang bọn họ an trí tốt, sớm một chút vận chuyển đến cứ điểm khác, đỡ phiền toái.”

Bặc Khoảnh lên tiếng đáp ứng, tung người bay ra ngoài.

Một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh lơ lửng ở giữa không trung, mười mấy tu sĩ bọn Bặc Sâm đứng ở bên trên, trên người bọn họ đều có thương tích, vẻ mặt hoảng sợ.

Đám người Vương Anh Kiệt tập kích quấy rối nhiều cứ điểm, bắt sống mấy tu sĩ Luyện Hư, trải qua sưu hồn, bọn họ đạt được không ít tin tức.

Vương Trường Sinh lợi dụng Thất Tinh Khống Linh Phù khống chế hai tu sĩ Luyện Hư, cùng Lãnh Nguyệt phụ trách lẻn vào cứ điểm nơi này. Dựa theo kế hoạch Uông Như Yên cùng Liêu Trọng Yến sẽ dẫn người ở bên ngoài công kích trận pháp.

Khi kẻ địch bị Uông Như Yên cùng Liêu Trọng Yến hấp dẫn sức chú ý, Vương Trường Sinh và Lãnh Nguyệt sẽ ra tay tập kích tu sĩ Hợp Thể Tích tộc, nội ứng ngoại hợp, đánh hạ một chỗ cứ điểm này.

Một màn hào quang màu xanh dày đặc bao phủ toàn bộ cứ điểm, con thuyền bay màu xanh mười mấy tu sĩ bọn Bặc Sâm đứng ở bên ngoài màn hào quang màu xanh.

Thủ vệ cũng không để bọn họ đi vào, đề phòng nghiêm ngặt

Một gã lão áo bào xanh dáng người mập mạp bay lại đây, chính là Bặc Khoảnh.

Đôi mắt Bặc Khoảnh sáng lên một đợt hào quang màu xanh mỏng manh, mặt ngoài vẻ mặt như thường, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một pháp quyết, thao tác một phen.

“Các ngươi ban đầu đóng ở cứ điểm nào? Người phụ trách là ai?

Bặc Khoảnh trầm giọng nói.

Đám người Bặc Sâm lần lượt trả lời, không có bất cứ sơ hở nào.

“Để bọn họ vào, dẫn bọn họ đến Thanh Tê phong an trí.”

Bặc Khoảnh phân phó.

Thủ vệ lên tiếng đáp ứng, mở ra cấm chế, thả bọn họ tiến vào, dẫn đường cho bọn họ.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở trên không một ngọn núi cao hiểm trở, phụ cận không thấy tu sĩ nào.

Bặc Sâm bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh nở rộ hào quang màu xanh, nhanh chóng hướng về đường lúc tới đây rút lui.

“Bây giờ mới phát hiện, muộn rồi!”

Một giọng nữ tử lạnh lùng vô tình vang lên, hư không trên đỉnh đầu đám người Bặc Sâm nổi lên dao động, hào quang màu vàng óng lóe lên, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu vàng óng bỗng dưng hiện lên, đáy tháp phun ra một mảng hào quang màu vàng, chụp xuống đám người Bặc Sâm.

Mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, hư không vặn vẹo biến hình, con thuyền bay màu xanh như lâm vào trong vũng bùn, chậm rãi trầm xuống.

Mười tám đạo hào quang màu vàng óng thô to từ mặt đất phóng lên trời, hướng thẳng đến đám người Bặc Sâm.

Lượng lớn tu sĩ cấp cao từ các nơi chạy tới, cầm đầu chính là Bặc Khôn.

Phần đuôi con thuyền bay màu xanh sáng lên một đạo hào quang màu trắng, Vương Trường Sinh cùng Lãnh Nguyệt hiện ra.

Vương Trường Sinh tung hai nắm đấm, theo một đợt tiếng xé gió chói tai, hư ảnh nắm đấm màu lam dày đặc bắn ra, đánh tan hào quang màu vàng óng bắn tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận