Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2875: Viện binh dị tộc đến, phân tán chạy trốn (1)

Cùng lúc đó, ông lão áo bào vàng lật tay lấy ra một mặt tiểu kính hoàng quang lập loè. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, sau khi mặt kính sáng lên vô số phù văn bay ra hơn một ngàn hoả cầu. Giống như mưa thiên thạch nện về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Sa giao màu vàng vung đuôi lắc đầu, vọt lại đây.

Đỉnh lô màu đỏ xoay tròn chuyển động, vô số lửa cháy tuôn trào ra. Một mảng biển lửa màu đỏ hiện lên giữa không gian trống rỗng, đánh về phía đối diện.

Vương Trường Sinh hừ nhẹ một tiếng, há mồm phun ra chín đạo lam quang. Chính là chín viên Định hải châu, lơ lửng ở giữa không trung. Xoay tròn vừa chuyển, buông xuống một mảng thuỷ khí mênh mông sáng mờ. Tựa như mây khói, bảo hộ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở bên trong.

Hắn vỗ về hướng hư không, mặt biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng đạo sóng to chọc trời. Giống như sóng thần vậy, sóng to ngập trời, tiếng gầm rú vang lên không ngừng.

Oành đùng đùng!

Bên trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, mặt biển chợt dậy khởi một làn sóng to vạn trượng màu lam. Sau một cái mơ hồ, hoá thành một bàn tay to màu lam. Tản mát ra một cỗ năng lượng khổng lồ.

Đây cũng không phải là pháp lực biến hoá, mà là thần thông Tứ hài trấn linh thủ của “Tứ hải đoán linh đại pháp”.

Uy lực của thần thông này có quan hệ rất lớn với người thi pháp. Nếu thi triển thần thông này trên hải vực, uy lực còn có thể lớn hơn nữa.

Bàn tay to màu lam dẫn theo một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa, nghênh hướng hoả chưởng màu đỏ.

Oành đùng đùng!

Tiếng nổ bạo liệt vang lên, đan xen cùng tiếng gầm rú. Hai màu đỏ, lam giao kích, nở rộ ra từng trận hào quang chói mắt. Hư không chấn động vặn vẹo, mặt biển xuất hiện từng khe hở thật lớn. Nước biển đổi chiều, giống như trời sụp đất nứt vậy.

Hoả chưởng màu đỏ không ngừng chớp động, hiển nhiên không phải là đối thủ.

Đấu pháp trên hải vực, Vương Trường Sinh có ưu thế thiên nhiên.

Hàn quang trong mắt hắn đại thịnh, hoả chưởng màu đỏ chợt vỡ tạc ra. Hoá thành hoả diễm đầy trời, phân tán rơi trên mặt biển làm dậy khởi từng đạo sóng to.

Bàn tay to màu lam có khí thế như cầu vồng. Sau khi đánh tan hoả chưởng màu đỏ, tiếp tục đánh tới hoả vân màu đỏ trên trời cao.

Tiếng nổ oàng đùng đùng quâ đi, hoả vân màu đỏ bị bàn tay to màu lam chụp vỡ nát.

Vô số hoả cầu nện lên trên thuỷ mạc màu lam, tạo nên từng tầng gợn sóng. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bình yên vô sự.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, chín viên Định hải châu hoá thành chín đạo lam quang, nhập vào bên trong đáy biển.

Sa giao màu vàng và hoả vân màu đỏ cùng đánh úp lại, tốc độ cực nhanh.

“Định!”

Vương Trường Sinh quát nhẹ một tiếng. Nước biển sáng lên mười tám đạo lam quang chói mắt. Biển lớn kịch liệt quay cuồng, hình thình một cơn lốc xoáy thật lớn. Phát ra từng trận gầm rú kinh thiên động địa, hư không vặn vẹo chấn động.

Sa giao màu vàng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, thân thể chợt vỡ tạc ra. Hoá thành vô số sa lịch màu vàng rồi bị hút vào bên trong lốc xoáy thật lớn. Hoả vân màu đỏ khẽ run lên rồi tan biến, hoá thành nhiều chấm lửa rồi biến mất không thấy.

Sắc mặt ông lão áo bào vàng và thiếu phụ váy tím trở nên rất khó xem, đối thủ khó chơi hơn bọn họ tưởng tượng.

Chính tại thời điểm bọn họ định áp dụng thủ đoạn khác, mặt biển tĩnh lặng chợt sôi trào hẳn lên. Nhấc lên một cơn sóng cao hơn vạn trượng, che cả bầu trời.

Sóng to chọc trời sau một cái mơ hồ, hoá thành một cái bàn tay to màu lam, tản mát ra một cỗ uy áp khủng khiếp.

Tứ hải trấn linh thủ!

Ông lão áo bào vàng và thiếu phụ váy tím quá sợ hãi, đang định thi pháp ngăn cản.

Chợt tiếng địch truyền đến bên tai bọn họ. Đầu óc hai người bọn họ vang “Ong ong”, lục thức mê loạn, vẻ mặt hoảng hốt.

Thần thông của “Tố nữ thiên âm” mạnh hơn so với “Thiên âm phiên hải công”, nhưng cũng có yêu cầu rất cao về thần thức của người tu luyện. Nếu thần thức quá yếu thì không thể thi triển đại thần thông của “Tố nữ thiên âm”.

Bàn tay to màu lam nhân cơ hội này chụp xuống, vang lên một tiếng hét thảm. Thân thể của thiếu phụ váy tím bị chụp nát, hoá thành một mảng lớn huyết vụ, rơi xuống trên hoang đảo. Đến cả Nguyên Anh cũng không thể chạy trốn.

Trước ngực ông lão áo bào vàng chợt sáng lên một đạo thanh quang chói mắt. Một mảng sáng mờ màu xanh hiện ra, che kín toàn thân hắn.

Bàn tay to màu lam chụp lên trên thanh quang, thanh quang vặn vẹo biến thành. Ông lão áo bào vàng bay ngược ra ngoài, phun ra một mồm máu to.

Hắn vừa sợ vừa giận, sợ là vì đối phương có thể thi triển thần thông quỷ dị, mê loạn lục thức của bọn họ. Giận và vì đạo lữ của mình chết trên tay đối phương.

Hắn biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hai người trước mắt không tầm thường, không phải là người hắn có thể đối phó.

Bàn tay hắn vừa lật, một viên châu với lam quang lập loè xuất hiện trên tay hắn. Bên ngoài viên châu màu lam có vô số hồ quang màu lam không ngừng nhảy múa, tản mát ra một cỗ khí tức cường bạo.

Trọng thuỷ lôi châu!

Ngay tại thời điểm hắn định sử dụng Trọng thuỷ lôi châu, thanh âm ôn hoà của một cô gái vang lên trên tai hắn: “Đạo hữu cần gì đi con đường này? Dị tộc tàn hại Nhân tộc chúng ta, đạo hữu vốn nên buông bỏ kháng cự, chứ không phải là trợ Trụ làm ác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận