Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5661: Phi thăng giả

“Đây cũng là chuyện không có cách nào, hỗn độn thú biến dị vạn con chưa chắc có một, cực kỳ hiếm thấy, may mắn là một con hỗn độn thú biến dị, nếu lại nhiều thêm mấy con, thành trì của chúng ta sẽ bị đánh hạ toàn bộ.”

Kim Ngọc Lan có chút may mắn nói.

Đại bộ phận hỗn độn thú đều không nắm giữ lực lượng pháp tắc, hỗn độn thú biến dị có khả năng nắm giữ lực lượng pháp tắc, chẳng qua hỗn độn thú biến dị vạn con chưa chắc có một.

“Chuyện này có chút kỳ quái, ta hoài nghi có quan hệ với Hạo Nguyệt minh, chẳng qua không có chứng cứ, còn đang điều tra.”

Vẻ mặt Tưởng Trường Lâm âm trầm.

Trong năm vạn năm, Cửu Tiên tông hao tổn năm tu sĩ Kim Tiên, tổn thất quá lớn, may mà Cửu Tiên tông cũng tăng lên một tu sĩ Kim Tiên.

“Trước ứng phó cửa ải khó khăn trước mắt, nhất định phải phái người tra rõ, nếu như một lần nữa xảy ra chuyện tương tự, địa bàn của chúng ta ở Hỗn Độn đại lục liền không giữ được.”

Kim Ngọc Lan nhíu mày.

Vì ứng phó cửa ải khó khăn trước mắt, bọn họ từ thế lực phụ thuộc thuyên chuyển hai tu sĩ Kim Tiên, hứa hẹn lợi ích lớn, đồng thời điều động hơn một trăm tu sĩ Chân Tiên.

Nàng lấy ra một tấm pháp bàn vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nam tử cung kính vang lên: “Sư phó, Bạch tiền bối cùng Kỳ tiền bối đã đến, đội ngũ nhiều thế lực phụ thuộc đều đã đến, ngay tại bên ngoài Cửu Tiên đảo.”

“Để bọn họ vào đi! Tu sĩ Chân Tiên tập trung ở Nghênh Tiên đài, mời Bạch đạo hữu đến Nghênh Tiên điện.”

Kim Ngọc Lan phân phó.

“Vâng, sư phó.”

Pháp bàn truyền đến tiếng của nam tử.

Kim Ngọc Lan thu hồi pháp bàn, nói: “Các ngươi theo ta tiếp đãi Bạch đạo hữu, đến lúc đó các ngươi cùng bọn họ tiến về Hỗn Độn đại lục.”

Ngoài Cửu Tiên đảo, mười mấy người bọn Vương Thanh Sơn đứng ở trên một chiếc thuyền bay màu xanh, ánh mắt của bọn họ khác nhau.

Một bức tranh cuộn tròn hào quang màu đỏ lấp lóe lơ lửng ở phụ cận, mười lăm tu sĩ Chân Tiên bọn Mạnh Nhất Long đứng ở phía trên.

Ánh mắt Vương Thanh Sơn nhìn về phía một con Khổng Tước màu trắng hình thể to lớn cách đó không xa, mười mấy tu sĩ đứng ở trên lưng Khổng Tước màu trắng, cầm đầu là một ông lão áo bào trắng khuôn mặt uy nghiêm, trên mặt có một ít linh văn màu trắng, đôi mắt trắng như tuyết, tai tương đối nhỏ.

Ông lão áo bào trắng dáng người béo lùn, khí tức sâu không lường được.

“Băng Nguyên tộc! Bạch Nhất Sơn!”

Vương Thanh Sơn nhận ra thân phận người này.

Tu sĩ Kim Tiên của Băng Nguyên tộc cũng bị điều động, xem ra Cửu Tiên tông gặp tổn thất không nhỏ.

Một chiếc xe thú vuông vắn hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng lơ lửng trên bầu trời, bốn con tuấn mã toàn thân màu đỏ kéo xe thú, hơn mười vị tu sĩ bọn Kỳ Thư Đình đứng trong xe thú.

Kỳ gia nhận được lệnh tiễn đưa tin, điều động một vị Kim Tiên cùng mười mấy tu sĩ Chân Tiên tham chiến, để tu sĩ Kim Tiên ra tay, Cửu Tiên tông tự nhiên phải cho một chút lợi ích.

Một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô bay ra, thanh niên áo lam mặt trắng không râu, đôi mắt sáng ngời có thần.

Tôn Miểu, Chân Tiên hậu kỳ, hắn là đệ tử của Kim Ngọc Lan.

Hắn hướng Bạch Nhất Sơn cùng Kỳ Thư Đình cúi người hành lễ, nói ra: “Kỳ tiền bối, Bạch tiền bối, sư phó cho mời.”

Kỳ Thư Đình cùng Bạch Nhất Sơn gật gật đầu, khống chế bảo vật, theo Tôn Miễu tiến vào Cửu Tiên đảo, mấy người bọn Vương Thanh Sơn cũng đi theo tiến vào.

Không qua bao lâu, bọn họ đáp xuống một quảng trường đá rộng lớn, ngay phía trước quảng trường có một tòa đại điện vàng son lộng lẫy, trên bảng hiệu sơn vàng viết ba chữ to màu bạc “Nghênh Tiên điện”.

Trên trăm tu sĩ Chân Tiên tụ tập ở trước đại điện, bọn người Hạ Thiên Hùng, Bạch Nhất Long, Đông Nhược Thủy đều ở bên trong.

Ba người bọn Kim Ngọc Lan đứng ở cửa Nghênh Tiên điện, Bạch Nhất Sơn và Kỳ Thư Đình đi theo bọn họ vào Nghênh Tiên điện, tu sĩ Chân Tiên bọn Vương Thanh Sơn ở lại bên ngoài, xếp hàng chỉnh tề đứng thẳng.

Sau thời gian một chén trà, năm người bọn Kim Ngọc Lan đi ra.

“Bái kiến Kim tiền bối, Tưởng tiền bối, Đỗ tiền bối, Kỳ tiền bối, Bạch tiền bối.”

Tu sĩ bọn Vương Trường Sinh trăm miệng một lời, vẻ mặt cung kính.

“Các ngươi theo bọn Đỗ sư đệ cùng nhau tiến về Hỗn Độn đại lục, người có công trọng thưởng, có tội tất phạt, lời nhảm ta cũng không muốn nói nhiều, Đỗ sư đệ, các ngươi lên đường đi!”

Kim Ngọc Lan nói.

Đỗ Thiên Hà vung tay phải một cái, một đạo hào quang màu lam bay ra, hóa thành một con thuyền khổng lồ hào quang màu lam lấp lóe, thân thuyền dài hơn ba trăm trượng, phía trên có một tòa lầu các màu lam cao mười tám tầng, rõ ràng là một món hạ phẩm tiên khí.

Trung phẩm tiên khí loại phi hành vẫn là rất quý giá, đại bộ phận tu sĩ Kim Tiên vẫn là sử dụng hạ phẩm tiên khí loại phi hành.

Đỗ Thiên Hà đi lên, hai người Kỳ Thư Đình và Bạch Nhất Sơn theo sát phía sau.

Bon người Vương Thanh Sơn lần lượt lên thuyền. Sau khi tất cả mọi người đều lên thuyền, Đỗ Thiên Hà bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu lam hướng về không trung bay đi, lóe lên một cái liền không còn bóng dáng.

Kim Ngọc Lan khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Hi vọng lần này thuận thuận lợi lợi, đừng có biến cố nữa.”

...

Bạch Lộc quần đảo, Huyền Dương đảo.

Một tòa quảng trường đá rộng lớn, một đài cao hình tròn màu bạc nằm ở giữa quảng trường, chung quanh có ba mươi sáu cây cột đá màu bạc thô to, phía trên khắc phù văn huyền ảo tỏa sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận