Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2429: Táng Ma Băng Nguyên (2)

Nghị sự điện, Phạm Tuyết đang nói cái gì với hai đồng môn.

“Tu sĩ Đông Ly giới ồn ào quá mức, nhiều chỗ phân đà lọt vào tập kích, nghe nói có một tu sĩ Nguyên Anh khống chế luyện thi, ngay cả Thượng Quan sư huynh cũng không làm gì được hắn, tổng đà bảo chúng ta tăng mạnh đề phòng.”

Phạm Tuyết trịnh trọng nói, Thượng Quan sư huynh trong miệng nàng tên Thượng Quan Minh, huyền tôn của Thượng Quan Thiên Hoành.

Thượng Quan Minh là tu sĩ mộc hỏa song linh căn, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực không thua tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, thực lực ở trong tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Lan tông có thể xếp vào năm hạng đầu.

“Khống chế luyện thi? Không thể nào! Thượng Quan sư huynh là huyền tôn của Thượng Quan sư bá, linh bảo còn có sổ món, cũng không làm gì được người này?”

Một ông lão áo bào trắng vóc dáng ục ịch, khuôn mặt hòa ái có chút kinh ngạc nói.

“Luyện thi của người này không bình thường, có thể phóng thích pháp thuật, có thể thi triển đạo pháp thần thông, công phòng một thể, khác với luyện thi bình thường.”

Phạm Tuyết giải thích. Nàng cũng không quá tin tưởng, luyện thi cho người ta ấn tượng là tương đối cứng nhắc, dựa vào thân thể mạnh mẽ áp sát cắn xé, luyện thi e ngại đạo pháp lôi hỏa thuộc tính. Luyện thi tu sĩ Đông Ly giới luyện chế ra có thể phóng thích đạo pháp thần thông, công phòng nhất thể, không thể tưởng tượng.

“Chúng ta cũng không cần tăng uy phong người khác, tu sĩ Nguyên Anh của Đông Ly giới lợi hại chỉ vài kẻ đó, Triệu sư huynh không phải đã bắt nhiều tu sĩ Đông Ly giới sao? Ta tin tưởng toàn bộ tu sĩ Đông Ly giới sớm hay muộn sa lưới, chúng ta...”

Ông lão áo bào trắng còn chưa nói xong, một tiếng tỳ bà réo rắt vang lên, tiếng cảnh báo vang lên mãnh liệt.

“Không ổn, địch tấn công.”

Khuôn mặt Phạm Tuyết biến sắc, lập tức bay ra ngoài.

Bọn họ bay ra khỏi phòng nghị sự, kinh ngạc phát hiện môn hạ đệ tử có chút khác thường, bọn họ hoặc hoa chân múa tay, hoặc thoải mái cười to, hoặc khóc lớn, hoặc vẻ mặt phẫn nộ. Có một điểm giống nhau, ánh mắt bọn họ dại ra, hiển nhiên đã lâm vào trong ảo cảnh.

“Ảo thuật! Thượng Quan Vi!”

Phạm Tuyết ngay lập tức nghĩ đến là Thượng Quan Vi, Thượng Quan Vi bằng vào ảo thuật đã giết chết nhiều tu sĩ Thiên Lan tông, hiếm có đối thủ.

Ngoài hẻm núi, Uông Như Yên ngồi trên mặt đất, hai tay ôm Thiên Huyễn Tỳ Bà, mười ngón tay không ngừng gảy dây đàn tỳ bà, từng đợt tiếng tỳ bà réo rắt vang lên.

Vương Trường Sinh đứng ở bên người Uông Như Yên, vẻ mặt lạnh nhạt, ngoài thân hắn và Uông Như Yên đều bị một quầng sáng màu lam bao lấy, khí tức Uông Như Yên đạt tới tiêu chuẩn Hóa Thần sơ kỳ.

Ba người bọn Phạm Tuyết bay ra ngoài hẻm núi, bọn họ nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, cả kinh biến sắc.

“Thanh Liên tiên lữ!”

Bọn họ vừa hiện thân, không gian trên đỉnh đầu sáng lên một đạo linh quang bảy màu, chính là Thất Thải Lưu Ly Bát, linh bảo này bị Vương Trường Sinh đánh bay ra, chưa hủy diệt.

Thất Thải Lưu Ly Bát xoay vù vù, phun ra một mảng linh quang bảy màu, bao phủ về phía ba người Phạm Tuyết.

Ba người bọn Phạm Tuyết còn chưa kịp tránh đi, một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên, chính là Nhiếp Hồn Linh.

Bọn họ đầu váng mắt hoa, còn chưa khôi phục tỉnh táo, đã bị linh quang bảy màu che kín.

Tiếng tỳ bà chợt trở nên dồn dập, không qua bao lâu, tiếng tỳ bà trở nên trào dâng, ngay sau đó trở nên réo rắt.

Ba người bọn Phạm Tuyết vẻ mặt hoảng hốt, bọn họ hít thở trở nên dồn dập, ngoài thân nở rộ linh quang, bọn họ ùn ùn triệu ra pháp bảo, công kích màn hào quang bảy màu.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng nổ thật lớn vang lên, màn hào quang bảy màu không chút sứt mẻ.

Phạm Tuyết từ trong tay áo lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt, còn chưa kịp tung ra, thức hải truyền đến một cơn đau, thân thể nàng phát run, thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống.

Rất nhanh, vẻ mặt bọn họ trở nên điên cuồng, đều lấy ra vũ khí, chặt xuống đầu của mình.

Linh quang lóe lên, ba cái Nguyên Anh tí hon bay ra khỏi cơ thể. Nguyên Anh vừa rời cơ thể, một quầng sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, cuốn ba cái Nguyên Anh tí hon vào bên trong một tòa tháp khổng lồ lấp lánh ánh xanh.

Cùng lúc đó, tu sĩ trong hẻm núi lần lượt tự mình kết thúc.

Từ khi Uông Như Yên ra tay, đến nàng tiêu diệt toàn bộ tu sĩ của phân đà này, đã dùng thời gian mười nhịp thở. Nếu là Thượng Quan Vi, căn bản không dùng tới thời gian dài như vậy, đây là chênh lệch của công pháp địa phẩm cùng công pháp thiên phẩm.

Khác nhau là, thần thông của Uông Như Yên mang theo sóng âm công kích, ảo thuật chỉ là một thần thông trong đó, mà thần thông của Thượng Quan Vi đều là thiên hướng ảo thuật.

“Nếu chúng ta đều tiến vào Hóa Thần kỳ, lại có một món thông thiên linh bảo loại âm luật, chúng ta tiêu diệt một môn phái cũng rất nhẹ nhàng.”

Vương Trường Sinh có chút kích động nói. Uông Như Yên không cần tốn nhiều sức đã diệt mấy chục tu sĩ, chờ nàng tiến vào Hóa Thần kỳ, khẳng định càng lợi hại hơn.

Uông Như Yên mỉm cười, nói: “Ta không giống với phu quân, chàng đi là duy vật tu tiên, ta đi là duy tâm tu tiên, linh vật đối với ta có trợ giúp nhất định, nhưng càng thêm coi trọng tâm cảnh. Chúng ta báo thù giúp Thanh Chí, tâm cảnh của ta viên mãn hơn không ít, vừa lúc mượn cơ hội này bế quan tu luyện, trùng kích Nguyên Anh đại viên mãn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận