Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1667: Tiêu diệt quỷ vật Nguyên Anh kỳ (1)

Hai bên sườn nước biển kịch liệt quay cuồng. Một cổ trọng lực vô hình từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, hắc sắc chương ngư giống như bị định trụ vậy. Vô số lam sắc thủy nhận từ bên trong nước biển bắn ra, lục tục trảm ở trên người hắc sắc chương ngư, hắc sắc chương ngư lông tóc không hao tổn gì.

Bên ngoài nó thân hơn trăm con mắt có điểm ô quang hiện lên, tựa như muốn phóng thích pháp thuật mạnh mẽ nào đó.

Vương Trường Sinh tế ra tru yêu bàn, đánh vào một đạo pháp quyết. Mặt ngoài tru yêu bàn sáng lên vô số ngân sắc phù văn, mấy chục đạo ngân sắc thiểm điện thô to bay ra, bổ vào trên người hắc sắc chương ngư, một mảng ngân sắc lôi quang bao phủ thân thể hắc sắc chương ngư.

Nhân cơ hội này, ông lão lưng còng bấm niệm kiếm quyết, thân kiếm bạch sắc phi kiếm hiện ra một mảng lớn bạch sắc hỏa diễm, chém về phía hắc sắc chương ngư.

Oành đùng đùng!

Ngân sắc lôi quang chợt bạo liệt mở ra, vô số hắc sắc quang trụ bắn ra. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài Kim đan tu sĩ bị hắc sắc quang trụ xuyên thủng thân thể, từ trên cao rơi xuống.

Hắc sắc chương ngư thoát vây ra, muốn chạy trốn, Vương Trường Sinh một trảo hướng tới hư không hắc sắc chương ngư. Vô số lam sắc quang điểm hiện lên ở đỉnh đầu hắc sắc chương ngư. Một cái mơ hồ sau, hóa thành một cái lam sắc thiết liên thô to, lam sắc thiết liên trói gắt gao hắc sắc chương ngư.

Linh thuật tỏa yêu liên, khác nhau là, vừa rồi là Lý Như thi pháp, hiện tại là Vương Trường Sinh thi pháp.

Bên ngoài thân hắc sắc bạch tuộc xuất hiện ra vô số hắc sắc hồ quang, la, sắc thiết liên nới lỏng một ít, nhưng cũng không có buông ra.

Cùng một môn linh thuật, Vương Trường Sinh thi triển ra uy lực lớn hơn một chút.

Thừa dịp cơ hội này, hư không vang lên một trận tiếng xé gió thê lương, một thanh bạch sắc phi kiếm từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người hắc sắc chương ngư.

Hắc sắc chương ngư hét thảm một tiếng, một nửa thanh bạch sắc phi kiếm nhập vào trong cơ thể nó.

Oành đùng đùng!

Lôi minh thanh vang lớn, tru yêu bàn hào quang nhất thịnh. Hàng trăm đạo ngân sắc thiểm điện lớn như cánh tay người trưởng bay ra, bổ vào trên người hắc sắc chương ngư. Ngân sắc lôi quang chói mắt che kín thân thể hắc sắc chương ngư.

Một con mê nhĩ hắc sắc chương ngư từ bên trong lôi quang bay ra, còn chưa có bay ra xa thì một tòa kim sắc tiểu tháp từ trên trời giáng xuống. Kim sắc tiểu tháp phun ra một mảng lớn kim quang, thu đi rồi mê nhĩ chương ngư.

Kim sắc tiểu tháp quay tròn vừa chuyển, bay trở về trên tay Vương Trường Sinh .

Con âm thú cấp bốn này có thực lực còn không bằng yêu thú cấp bốn chân chính. Đối mặt với công kích của bốn Nguyên Anh tu sĩ và hơn ba mươi Kim Đan tu sĩ, đương nhiên không phải là đối thủ.

Nó liều chết vồ đến, vẫn có thể giết chết được mấy vị Kim Đan tu sĩ.

Giểt xong con âm thú cấp bốn này, đám người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bốn Nguyên Anh tu sĩ chia nhau thi thể âm thú. Ngoại trừ tinh hồn, Vương Trường Sinh còn được thêm một khối da thú. Ông lão lưng còng có tu vi cao nhất, đương nhiên cầm lấy yêu đan. Sau khi quay về phường thị, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử còn thưởng thêm.

“Đi thôi! Trì hoãn lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên trở về.”

Ông lão lưng còng lấy ra một phi chu màu trắng, chở mọi người nương theo đường cũ trở về.

Bảy ngày sau, bọn họ về tới phường thị.

Vương Trường Sinh có công lao, có một ít nội đan âm thú. Tử Nguyệt tiên tử có một ít tài liệu luyện khí.

Trở lại chỗ ở, Diệp Hải Đường thức thời lui xuống, để Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử ở cùng một chỗ.

“Điền sư muội, sao đột nhiên ngươi lại xuất quan?”

Vương Trường Sinh rót một ly trà thơm cho Tử Nguyệt tiên tử, thuận miệng hỏi.

“Các ngươi rời đi quá lâu, ta sợ nhóm các ngươi xảy ra chuyện, định đi ra ngoài tìm các ngươi. Ai ngờ vừa tới di chỉ Trấn Hải tông, ta đã phát hiện có âm thú cấp bốn tập kích người tu tiên. Ta ra tay cứu được một Kim Đan tu sĩ, mọi chuyện sau đó thì ngươi cũng đã thấy.”

Tử Nguyệt tiên tử kể chi tiết mọi chuyện. Nàng vốn nghĩ xuất quan tìm Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, nhưng có âm thú cấp bốn làm loạn, nàng lo lắng di chỉ Trấn Hải tông bị phát hiện, đành phải tham dự tiễu trừ âm thú cấp bốn.

“Đúng rồi, Vương sư huynh, sao các ngươi rời đi lâu vậy? Di chỉ Trấn Hải tông vẫn không có người ở, ta còn tưởng rằng các ngươi xảy ra chuyện rồi. Uông sư tỷ đâu?”

Vương Trường Sinh kể đơn giản chuyện sau khi Tử Nguyệt tiên tử bế quan, cũng không có gì phải giấu diếm.

“Các ngươi có được đến hơn năm trăm toà đảo? Có hai toà có linh mạch cấp bốn cỡ lớn!”

Tử Nguyệt tiên tử nhíu nhẹ mày liễu, Vương Trường Sinh không giống với nàng. Nàng là người cô đơn, chỉ cần có linh mạch cấp bốn, ở nơi nào tu luyện cũng như nhau. Vương Trường Sinh không có khả năng bỏ lại thân tộc, chạy đến bên trong di chỉ Trấn Hải tông tu luyện.

“Đúng vậy! Có địa bàn của mình, hơn nữa sau khi chúng ta tiến cấp Nguyên Anh sơ kỳ không lâu, bế quan một đoạn thời gian, tu tập bí thuật. Sau đó mới hội họp với ngươi. Đúng rồi, phụ cận di chỉ Trấn Hải tông có quỷ vật Nguyên Anh kỳ sao?”

“Con quỷ vậy Nguyên Anh kỳ đó vẫn còn. Mấy năm nay, ngoại trừ tu luyện, ta cũng luyện chế thêm hai kiện pháp bảo khắc chế quỷ vật.”

Bên trong di chỉ Trấn Hải tông có rất nhiều thứ, Tử Nguyệt tiên tử có thể tuỳ ý sử dụng bảo khố. Một con quỷ vật Nguyên Anh kỳ ở xung quanh di chỉ Trấn Hải tông, nàng cũng cảm thấy bất an, cũng đang chuẩn bị diệt trừ nó.

“Lần này ta chính là vì chuyện đó mà đến. Lại tu chỉnh vài ngày, chúng ta đi tiêu diệt con quỷ vật Nguyên Anh kỳ nọ. Đúng rồi, Điền sư muội, hiện tại ngươi có thể luyện chế ra khôi lỗi thú cấp bốn sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận