Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1631: Vương Anh Kiệt trở thành Thập bát anh (1)

Nếu thật sự có một toà Ngọc Thạch khoáng mạch nhỏ, hội báo lên, tuyệt đối là một đại công. Vương Anh Kiệt ngay cả linh cốc trên đảo cũng bĩu môi từ bỏ.

Mấy ngày sau, Vương Anh Kiệt chạy tới Tử Liên đảo. Hắn mang Triệu Quang Nghị và Tiết Bình Nghĩa giao cho Vương Hiển Ương.

“Anh Kiệt, ngươi làm tốt lắm. Ta sẽ lập tức hội báo với gia tộc chuyện này, các ngươi theo ta trở về đi!”

Vương Hiển Ương khen ngợi một câu, dặn dò. Hắn phái người áp giải Triệu Quang Nghị và Tiết Bình Nghĩa quay về Thanh Liên đảo, bẩm báo với gia chủ Vương Mạnh Phần.

“Một toà Ngọc Thạch khoáng mạch loại nhỏ! Giá trị năm sáu trăm vạn linh thạch, đây là một bút tài phú. Tuyệt đối không thể dừng ở trên tay Lục gia.”

Vương Mạnh Phần trầm giọng nói. Thời điểm vừa đến Ngũ Long hải vực, bởi vì chuyện của Trần Húc Đông, hắn mất mặt trước mặt Vương Trường Sinh. Lần này đây, hắn muốn lấy chỗ Ngọc Thạch khoáng mạch này.

Vương Thanh Linh vừa bế quan cách đây không lâu. Vương Thanh Thiến toạ trấn phường thị, Vương Thanh Kỳ không am hiểu đấu pháp. Người Vương Mạnh Phần có thể phái đi, chỉ có Diệp Hải Đường và Vương Thanh Thiến.

Hắn phái người đi phường thị thông báo với Vương Thanh Thiến. Đồng thời lấy ra truyện tấn bàn, liên hệ Diệp Hải Đường: “Hải Đường biểu cô, Tiết gia phát hiện một toà Ngọc Thạch khoáng mạch. Mời ngài đến phòng nghị sự một chuyến.”

“Được, ta lập tức qua đó.”

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Thanh Thiến và Diệp Hải Đường xuất hiện ở phòng nghị sự. Vương Mạnh Phần kể lại một lần sự tình trải qua.

“Chỗ Ngọc Thạch khoáng mạch nhỏ này trị giá năm sáu trăm vạn linh thạch. Nếu có được toà khoáng mạch này, chúng ta có thể luyện chế lò luyện đan và luyện khí lô để bán. Không cần mua lại từ các thế lực khác.”

Vương Mạnh Phần có chút kích động nói. Mọi người đều biết, luyện chế lò luyện đan và luyện khí lô không dế. Lò luyện đan và luyện khí lô cấp bậc pháp bảo tương đối đắt hàng.

“Ngọc Thạch khoáng mạch? Tốt, chuyện này bao trên người chúng ta đi.”

Vương Thanh Thiến tràn đầy tin tưởng nói. Các nàng dẫn theo ba mươi Vương gia tu sĩ rời khỏi Thanh Liên đảo, chạy tới chỗ hoang đảo có Ngọc Thạch khoáng mạch.

Vương Anh Kiệt có công cứu Tiết Bình Nghĩa, chủ động xin đi giết giặc. Vương Thanh Thiến cũng không cự tuyệt.

Gần nửa tháng sau, bọn họ đã chạy tới điểm đến.

Triệu gia đã bày một trận pháp trên đảo này. Một mảnh sương mù lớn màu lam che kín cả toà đảo, thấy không rõ tình hình bên trong.

“Tiểu Vân Hải trận! Trận này lực phòng ngự cũng không lớn, xem ra Triệu gia vội vàng bày ra. Trận này không làm khó được ta.”

Diệp Hải Đường tràn đầy tự tin, nói ra vài khuyết điểm của đại trận hộ đảo. Sau đó lấy ra pháp bảo công kích trận pháp. Vương Thanh Thiến lấy ra hai con cự điêu khôi lỗi thú, đám người Vương Anh Kiệt cũng thi triển thủ đoạn, hoặc lấy ra pháp khí, hoặc lấy ra phù triện.

Diệp Hải Đường tu luyện công pháp quỷ đạo. Quỷ tu không được công nhận, dễ dàng rơi vào bài xích. Thông thường nàng không sử dụng quỷ tu công pháp, mà là sử dụng thủ đoạn của Trận pháp sư.

Có Phật môn linh bảo che đấu khí tức, người tu tiên rất khó phát hiện ra thân phận quỷ tu của Diệp Hải Đường.

Đủ mọi màu sắc pháp thuật đánh lên trên làn sương màu lam. Sương mù màu lam kịch liệt quay cuồng, thể tích ngày càng nhỏ.

Một tiếng nổ qua đi, một đạo độn quang màu xanh bay ra. Rõ ràng là một thiếu phụ dáng người dẫy đà, Kim Đan tầng năm.

“Thiếp thân Triệu nhược Vân, không biết Triệu gia chúng ta đắc tội Vương gia các ngươi chỗ nào, khiến cho hai vị đạo hữu đến tấn công lãnh địa của Triệu gia?”

Vương Thanh Thiến cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nực cười, nơi này rõ ràng là lãnh địa của Vương gia, các ngươi chiếm lấy lãnh địa của Vương gia chúng ta, còn không biết xấu hổ chất vấn chúng ta? Thức thời thì lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”

Vương gia vừa tới Ngũ Long hải vực, phải lấy phong thái cứng rắn đối nhân. Tu tiên giới Nam Hải kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, yếu thế chỉ làm người khác cảm thấy bản thân dễ khi dễ.

Triệu Nhược Vân nhướng mày, Triệu gia quả thật không thể trêu chọc Vương gia.

Triệu gia chỉ có hai vị Kim Đan tu sĩ, một vị đóng ở nhà, còn một vị ở đây. Mạnh mẽ chống đối Vương gia, Triệu gia khẳng định không phải là đối thủ.

“Thật náo nhiệt nha! Nhiều người như vậy.”

Một đạo thanh âm có chút trêu tức chợt vang lên. Một đội tu sĩ cưỡi bạch hạc bay tới, cầm đầu chính là Lục Hành Bân.

Nhìn thấy Lục Hành Bân, Triệu Nhược Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Kim Đan tu sĩ Lục gia đến, nàng cũng không cần e ngại Vương gia.

“Lục đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng đến. Ngươi phải làm chủ cho chúng ta! Ro ràng chúng ta phát hiện Ngọc Thạch khoáng mạch, Vương phu nhân lại nói là của Vương gia bọn họ.”

Triệu Nhược Vân vội vàng tố khổ. Hàng năm tiến cống không ít lễ vật quý trọng, về công về tư, Lục gia đều nên xuất đầu vì Triệu gia.

Lục Hành Bân cười gật gật đầu, trong tâm mà nói, hắn có chút bất mãn với Triệu gia.

Nếu phát hiện Ngọc Thạch khoáng mạch, Triệu gia lập tức đăng báo để Lục gia chiếm cứ Ngọc Thạch khoáng mạch. Cho dù để lộ tin tức, Vương gia cũng không thể chen vào dù là một chén canh. Nhưng Triệu gia tính ăn mảnh. Ăn mảnh bất thành, để lộ tin tức, lúc này mới báo cáo Lục gia.

Bất mãn thì bất mãn, Triệu gia dù sao cũng là thế lực phụ thuộc Lục gia, Lục gia dù thế nào cũng phải thay Triệu gia xuất đầu.

Một toà Ngọc Thạch khoáng mạch trị giá năm sáu trăm vạn linh thạch, không ai sẽ chắp tay dâng không cho người khác.

Trong lòng Triệu Nhược Vân cũng có chút căm giận. Nếu có thể độc chiếm toà Ngọc Thạch khoáng mạch này, Triệu gia không cần tới trăm năm, thực lực có thể lớn thêm mấy lần. Ai ngờ tin tức lọt ra ngoài, Vương gia cũng muốn tiến vào một chân.

Đến lúc này, Triệu gia có thể có được một ly canh đã không tồi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận