Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5865: Mượn đao giết người (1)

“Vậy phái Liễu Hồng Tuyết đi, ta nghe nói nàng ấy tinh thông hỏa hệ đạo pháp, có một ngọn tiên diễm bậc một, thực lực nghĩ hẳn không kém.”

Mạnh Ngọc Điệp nói, ả đã sớm điều tra rõ tình huống cao tầng Vương gia, Liễu Hồng Tuyết là tiên đan sư tương đối lợi hại của Vương gia, có tiên diễm bậc một.

“Được rồi! Chúng ta đến lúc đó sẽ tới Cửu Tiên thành hội hợp.”

“Ngọc Hoa cùng Giang Tuyết cũng đi cùng các ngươi, bọn họ đảm nhiệm đội trưởng, các ngươi phải phục tùng mệnh lệnh, ta không hy vọng xảy ra tự giết lẫn nhau loại chuyện này.”

Mạnh Ngọc Điệp ý vị sâu xa nói.

Mạnh Ngọc Hoa cùng Bạch Giang Tuyết là đốc quân, bằng không tu sĩ Vương gia tìm một chỗ trốn đi, tùy tiện bịa đặt, vậy không đạt được mục đích của Mạnh Ngọc Điệp.

Ả cũng lo lắng Vương gia Chân Tiên hạ tử thủ, nhắc nhở, nếu Mạnh Ngọc Hoa cùng Bạch Giang Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng tuyệt đối sẽ điều tra, chỉ cần là Vương gia động thủ, ả nhất định sẽ làm lớn chuyện, để Kim Ngọc Lan nghiêm trị, nếu đám người Vương Thanh Sơn thân tử đạo tiêu, thì đúng ý Mạnh Ngọc Điệp.

Đương nhiên, Mạnh Ngọc Hoa và Bạch Giang Tuyết cũng không dám trắng trợn bảo Chân Tiên Vương gia chịu chết, bằng không bọn họ cũng khó thoát trách nhiệm.

Vương Thanh Sơn nhíu mày, đáp ứng, việc này không có đường sống thương lượng.

“Vậy cứ quyết định như thế, ba ngày sau, hội hợp ở Cửu Tiên thành.”

Mạnh Ngọc Điệp nói xong lời này, đứng dậy rời khỏi

Vương Thanh Sơn cùng Bạch Linh Nhi quay về chỗ ở, nói đơn giản một lần tình hình sự việc.

“Tu sĩ Mạnh gia bày rõ nhằm vào chúng ta, còn chỉ định nhân tuyển.”

Vương Anh Kiệt nhíu mày nói.

“Bây giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước, chúng ta đi tra xét tình huống hỗn độn thú, Ngọc Kỳ phụ trách quản lý việc phòng ngự Hạo Dương thành.”

Vương Thanh Sơn nói.

“Chỉ có thể như thế, món nợ này ghi nhớ trước với bọn hắn, sớm hay muộn phải tính sổ với bọn hắn.”

Diệp Hải Đường mặt đầy sát khí.

Ba ngày sau, tám người bọn Vương Thanh Sơn rời khỏi Hạo Dương thành, đi Cửu Tiên thành, tập hợp cùng hai người Bạch Giang Tuyết, mười người rời khỏi Cửu Tiên thành.



Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên phập phồng, thỉnh thoảng truyền ra một tràng tiếng thú rống vang dội.

Quả đồi thấp bé nào đó sáng lên một đợt hào quang màu vàng mỏng manh, một con xuyên sơn giáp màu vàng thật lớn từ lòng đất chui ra, tròng mắt chuyển động không thôi, nhìn về phía xa.

Trong cơ thể xuyên sơn giáp màu vàng, mười tu sĩ Chân Tiên bọn Vương Thanh Sơn tụ tập ở một chỗ không gian lớn trăm trượng.

“Nơi này đã gần khu vực hỗn độn thú hoạt động, cẩn thận một chút mới được.”

Một thanh niên áo xanh thân hình cao lớn mở miệng nói.

Mạnh Ngọc Hoa, Chân Tiên trung kỳ.

Chỉ luận tu vi, hắn kém Vương Thanh Sơn, có thể đảm nhiệm đội trưởng, dựa hết vào Mạnh Ngọc Điệp.

Mạnh Ngọc Điệp đã hé lộ với bọn họ, tra xét tình huống hỗn độn thú là thật, mượn cơ hội này trừ đám người Vương Thanh Sơn cũng là thật, mượn đao giết người.

Muốn mượn hỗn độn thú tiêu diệt tám người Vương Thanh Sơn cũng không dễ dàng, cho dù tiêu diệt một nửa, vậy cũng không tệ rồi.

Mạnh Ngọc Hoa không ngờ, con rối thú của Vương gia lợi hại như vậy, dọc theo đường đi bọn họ đụng tới không ít hỗn độn thú, nhưng hỗn độn thú đều chưa phát hiện bọn họ, bọn họ bình an tới nơi này.

Dựa theo tình báo biểu hiện, nơi này là Hô Lan sơn mạch, thuộc về địa bàn của Hô Lan bộ lạc, Hô Lan bộ lạc là một bộ lạc nhỏ, có không ít hỗn độn thú Kim Tiên kỳ.

Nhiều bộ lạc nhỏ dưới trướng Hô Lan bộ lạc đều có hỗn độn thú Chân Tiên kỳ, chúng nó phân tán ở vòng ngoài Hô Lan sơn mạch, ở sâu trong Hô Lan sơn mạch là nơi hỗn độn thú Kim Tiên kỳ sống.

Đám người Vương Thanh Sơn chỉ có thể hoạt động ở vòng ngoài Hô Lan sơn mạch, chủ yếu là tra xét số lượng hỗn độn thú Chân Tiên kỳ của các bộ lạc nhỏ.

Hỗn độn thú bình thường không nắm giữ lực lượng pháp tắc, nhưng khứu giác, thính giác, thị giác của chúng nó đều rất tốt, tốc độ rất linh mẫn, phải cẩn thận, bằng không bị chúng nó phát hiện mà nói, lâm vào đàn hỗn độn thú công kích, vậy thì phiền toái.

Một tay Vương Anh Kiệt nâng một hạt châu màu vàng, hào quang vàng óng lóe lên không ngừng.

Kim Lung Châu này có thể nhìn thấy tình huống rất xa, có bảo vật này trong tay, bọn họ có thể thoải mái nhìn thấy hỗn độn thú nơi xa.

Hỗn độn thú năm màu hai con, hỗn độn thú bốn màu ba mươi lăm con, hỗn độn thú ba màu một trăm tám mươi con... Hỗn độn thú không màu vượt qua năm trăm con, bộ lạc này số lượng hỗn độn thú vẫn là khá nhiều, ở chỗ tây nam Hô Lan sơn mạch.

Vương Anh Kiệt nói.

Bọn họ dùng thần thức tra xét tu vi của hỗn độn thú, hỗn độn thú có khả năng sẽ phát hiện bọn họ, chỉ có thể ghi lại màu sắc của hỗn độn thú, cái này đã rất không tệ rồi, thật muốn ghi lại tu vi của hỗn độn thú, bọn họ cũng sẽ bị hỗn độn thú phát hiện.

Tay trái Liễu Hồng Tuyết nâng một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đỏ, tay phải cầm một cây bút ngọc lóe ra hào quang vàng óng, ghi lại số lượng cùng vị trí của hỗn độn thú bộ lạc này.

Ầm ầm ầm, mặt đất khẽ nhoáng lên một cái.

“Có tiên nhân xâm nhập địa bàn của hỗn độn thú, bị chúng nó phát hiện.”

Vương Anh Kiệt nhíu mày nói.

“Có thể nhận ra thân phận bọn họ hay không?”

Bạch Giang Tuyết hỏi.

“Xem trang phục, giống như tu sĩ Tuyết Tinh tộc.”

Vương Anh Kiệt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận