Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3355: Vương Thanh Bạch phi thăng Huyền Dương giới (2)

Có Phá Giới Châu, tu sĩ Vương gia có thể tới giới diện khác, liên hệ câu thông với tộc nhân giới diện khác, bù đắp nhau, giúp đỡ nhau, tu sĩ Hóa Thần khác đạt được Phá Giới Châu cũng vô dụng, muốn sử dụng Phi Linh đại trận, bọn họ phải đối đãi tốt với tu sĩ Vương gia.

Như vậy, tu sĩ Hóa Thần của Thiên Lan giới, Thiên Hồ giới cùng Băng Hải giới muốn tới Đông Ly giới, chỉ có thể mượn dùng lực lượng tu sĩ Vương gia, muốn phi thăng Huyền Dương giới, cũng chỉ có thể mượn lực lượng tu sĩ Vương gia.

Nếu là vũ lực uy hiếp tu sĩ Vương gia, tu sĩ Vương gia hủy diệt Phi Linh Lệnh hoặc Phá Giới Châu, cũng liền chặt đứt hy vọng phi thăng Huyền Dương giới của Hóa Thần khác, tu sĩ muốn nhập cư trái phép hoặc tự tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ thì tính toán riêng.

Ngoài ra, Vương gia cũng có thể mượn nó thu thập tài nguyên tu tiên.

Không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chỉ cần Vương gia lợi ích nhất trí với đại đa số thế lực, bọn họ... (thiếu 1 đoạn)

“Đa tạ Vương tiền bối.”

Đám người Chung Như Ý trăm miệng một lời, vẻ mặt cung kính.

“Tông Lãng, ngươi mang theo Phá Giới Châu đưa bọn họ trở về, bảo bọn họ trở về giới diện của mình, nói tin tức này cho thế lực khác, mặt khác tăng thêm thu thập tài nguyên tu tiên, tài liệu trước mắt không đủ khởi động Phi Linh đại trận được mấy lần.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Đám đông Hóa Thần tận mắt thấy cả quá trình, lại tự mình thử thúc giục Phi Linh Lệnh, tự nhiên sẽ không hoài nghi lời của Vương Trường Sinh, tai nghe là giả, mắt thấy là thật.

Vương Tông Lãng đáp ứng một tiếng, dẫn theo mấy người bọn Trần Niệm Kiều rời khỏi. Chung Như Ý lưu thủ nơi đây, Trần Nhất Minh cùng Chu Ngọc Nhược rời khỏi, bọn họ cần quay về đại bản doanh của mình, thông báo đệ tử tộc nhân tin tức này.

Vương Trường Sinh cũng rời khỏi, quay về Thanh Liên đảo, chuyện cần làm đều xử lý gần hết rồi, hắn muốn luyện chế cho gia tộc một con rối thú bậc năm, như vậy, trong mấy ngàn năm, gia tộc hạ giới đều không có vấn đề lớn.

...

Huyền Dương giới, góc tây bắc Huyền Linh đại lục.

Huyền Quang đảo, Liễu Thanh Vân trông coi một chỗ Phi Linh đài này hơn ngàn năm, Liễu Dương là tộc thúc của hắn, bởi vì tiếp dẫn hai vị tu sĩ Hóa Thần có công, Liễu Dương đã điều về tổng đàn.

Hơn hai ngàn năm trước, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên phi thăng đến một tòa Phi Linh đài này. Bình thường mà nói, trong mấy ngàn năm không có tu sĩ phi thăng.

Liễu Thanh Vân ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, đang ngồi thiền tu luyện.

Phi Linh đài đột nhiên kịch liệt chớp lên, toàn bộ linh văn mặt ngoài nhất thời tỏa sáng, một đạo hào quang màu lam chói mắt phóng lên trời.

Liễu Thanh Vân ngay lập tức thu công, vội vàng lấy ra một tấm trận bàn chín cạnh lấp lánh hào quang màu lam, đánh vào mấy pháp quyết.

Một màn nước màu xanh lam bỗng hiện lên, che kín quảng trường đá, chặn hào quang màu lam.

Hào quang màu lam tan đi, hiện ra một thanh niên áo dài màu trắng dáng người khôi ngô, chính là Vương Thanh Bạch.

“Xin hỏi đạo hữu, nơi này là Huyền Quang đảo phải không?”

Vương Thanh Bạch mở miệng hỏi.

Liễu Thanh Vân ngây người. Bình thường mà nói, tu sĩ từ hạ giới phi thăng, căn bản không hiểu ngôn ngữ Huyền Dương giới, trừ phi từng có tu sĩ thượng giới truyền thụ.

“Nơi này quả thật là Huyền Quang đảo, đạo hữu làm sao biết nơi này là Huyền Quang đảo?”

Liễu Thanh Vân khách khí hỏi.

“Tộc thúc của ta là Thái Hạo Chân Nhân, hắn giúp ta phi thăng đến Huyền Dương giới.”

Vương Thanh Bạch giải thích.

“Tộc thúc? Ngươi là tộc chất của Vương sư đệ?”

Một giọng nam tử uy nghiêm chợt vang lên.

Vừa dứt lời, một độn quang màu xanh bay tới, là một ông lão áo bào xanh khuôn mặt uy nghiêm. Ông lão áo bào xanh mặt tròn mắt to, đôi mắt sáng ngời có thần, cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

“Tôn sư thúc!”

Liễu Thanh Vân khom mình hành lễ, vẻ mặt cung kính.

“Vãn bối Vương Thanh Bạch, bái kiến Tôn tiền bối.”

Vương Thanh Bạch vội vàng khom mình hành lễ, vẻ mặt có chút khẩn trương.

“Yêu khí trên thân ngươi nặng như vậy, ngươi là tộc nhân của Vương sư đệ? Sẽ không là lừa lão phu chứ!”

Ông lão áo bào xanh nghi hoặc nói, nhân yêu không cùng tồn tại.

Yêu là một khái niệm rất rộng, có thể chỉ yêu thú hóa thành hình người, cũng có thể chỉ yêu ma làm xằng làm bậy.

Vương Thanh Bạch lấy ra một ngọc giản màu xanh, đưa hai tay cho ông lão áo bào xanh, nói: “Đây là thứ cửu thúc bảo vãn bối giao cho Tôn tiền bối.”

Trong ngọc giản có một chút tình huống về Huyền Dương giới, tu sĩ hạ giới căn bản không biết.

Thần thức ông lão áo bào xanh đảo qua, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Vương sư đệ hạ giới rồi?”

“Đúng vậy, cửu thúc đang ở Đông Ly giới, hơn nữa đã thành lập trận pháp đưa tin, có thể liên hệ với tộc nhân Huyền Dương giới, Tôn tiền bối có gì phân phó?”

Vương Thanh Bạch thật cẩn thận hỏi.

Ông lão áo bào xanh trầm ngâm một lát, hỏi: “Ngươi là muốn đi Thanh Liên đảo?”

Vương Thanh Bạch gật gật đầu, thành thật thừa nhận.

Ông lão áo bào xanh lấy ra một tấm da thú màu xanh cùng một bình sứ màu xanh, đưa cho Vương Thanh Bạch, nói: “Đây là hải đồ tới Thanh Liên đảo, còn có Liễm Yêu Đan, có thể thu liễm yêu khí trên thân ngươi. Nếu là gặp vấn đề khó, có thể báo ra danh hiệu Trấn Hải cung, giới hạn ở trước khi ngươi đến Thanh Liên đảo, sau khi đến Thanh Liên đảo, không cho phép ngươi lấy danh nghĩa Trấn Hải cung làm việc nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận