Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1837: Diệt Bích Chủy Cưu (2)

Trong mắt Tang Tháp và thiếu phụ váy đỏ hiện lên một chút kinh ngạc. Bọn họ không ngờ, trên tay Vương Trường Sinh thế mà có Thiên Nguyệt Thần Thủy.

“Có hai con Bích Chủy Cưu cấp bốn, xuất phát từ cẩn thận, hai vị đạo hữu cùng nhau dẫn dắt chúng nó rời đi tương đối tốt hơn. Thời gian quá ngắn, chúng ta không kịp phá trận. Chỉ cần tranh thủ non nửa khắc đồng hồ là được.”

Trương Vô Trần đề nghị, sắc mặt bình tĩnh.

Tang Tháp cân nhắc một lát, gật đầu đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”

“Vương đạo hữu? Cẩn thận làm việc? Man tộc có thể sẽ giở trò quỷ.”

Trương Vô Trần truyền âm nhắc nhở Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, xem như đáp lại.

Ba người bọn Trương Vô Trần làm phép nấp đi, Vương Trường Sinh cùng thiếu phụ váy đỏ chạy lên trên núi, tốc độ rất nhanh.

Không qua bao lâu, bọn họ đến giữa sườn núi. Một trận cuồng phong thổi qua, thổi hai làn hương đặc thù vào trong hang.

Một lát sau, hai tiếng hú quái dị vang lên, hai luồng hào quang từ trong hang núi bay ra.

Vương Trường Sinh cùng thiếu phụ váy đỏ không nói hai lời, bay về phía bầu trời, phương hướng của hai người hoàn toàn trái ngược.

Hai luồng hào quang chợt phân tán ra, đuổi theo.

Ba người bọn Trương Vô Trần ùn ùn làm phép công kích hai đạo hào quang, tranh thủ thời gian cho hai người bọn Vương Trường Sinh.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, Vương Trường Sinh không quay đầu cũng biết, Trương Vô Trần đang tranh thủ thời gian cho hắn.

Nửa khắc đồng hồ sau, hắn xuất hiện ở trên không một hồ nước màu đen lớn mười mấy mẫu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ở phụ cận hồ nước màu đen, là một mảng lớn rừng rậm màu đen.

Một lát sau, một đạo hào quang từ chân trời nơi xa bay tới, là một con chim cu gáy màu đen lớn ba trượng, nó có một thân lông vũ màu đen xốp, mỏ là màu xanh lục biếc, một đôi tròng mắt màu xanh lục âm u nhìn chằm chằm Vương Trường Sinh.

Bích Chủy Cưu vỗ đôi cánh, một tràng tiếng xé gió chói tai vang lên, linh vũ màu đen rậm rạp bắn ra, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh lấy ra Thái Hạo Trảm Linh Đao, bổ về phía hư không, hào quang màu vàng kim lóe lên, một lưỡi đao ánh sáng màu vàng dài hơn trăm trượng bắn ra, va chạm với linh vũ màu đen, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ.

Bộ phận linh vũ màu đen đánh trượt, rơi trên mặt đất, những cái cây to che trời ầm ầm sụp đổ, bốc lên một mảng lớn bụi đất, khói đặc cuồn cuộn.

Một trận cuồng phong chợt từ phía sau Vương Trường Sinh thổi qua, hắc quang lóe lên, hiện ra bóng người Bích Chủy Cưu, phong độn thuật.

Nó vừa lộ diện, Vương Trường Sinh đã nhận ra, Thái Hạo Trảm Linh Đao trong tay chém về phía đỉnh đầu.

Keng!

Một tiếng kim loại giao kích vang lên trầm đục, mũi đao Thái Hạo Trảm Linh Đao chém lên móng vuốt sắc bén của Bích Chủy Cưu, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.

Đúng lúc này, mũi đao Thái Hạo Trảm Linh Đao chợt sáng lên hào quang màu trắng, mũi đao biến thành màu trắng như tuyết, toát ra những luồng khí lạnh.

Móng vuốt của Bích Chủy Cưu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn ra, tựa như muốn đóng băng Bích Chủy Cưu lại.

Bích Chủy Cưu há mồm phun ra một đạo hào quang, đánh chuẩn xác ở trên người Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh chợt nổ vỡ ra, hóa thành những làn hơi nước rồi biến mất.

Ngay sau đó, nhiều điểm linh quang màu lam hiện lên ở đỉnh đầu Bích Chủy Cưu, nhanh chóng hóa thành một bàn tay khổng lồ màu lam lớn hơn mười trượng, mặt ngoài bàn tay khổng lồ tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ xuống. Bích Chủy Cưu giống như vẫn thạch rơi xuống, nhanh chóng rơi về phía hồ nước bên dưới.

Hồ nước bình tĩnh kịch liệt quay cuồng, Vương Trường Sinh không chút dấu hiệu từ đáy hồ chui ra, giơ cung cài tên, ba mũi tên bị hồ quang màu xanh bao lấy cài lên một cây trường cung.

“Vù vù vù!”

Ba tiếng tên xé gió chói tai vang lên, ba mũi tên màu xanh hóa thành ba dải ánh sáng cầu vồng màu xanh, bắn thẳng đến Bích Chủy Cưu.

Bích Chủy Cưu cảm nhận được khí thế kinh người của ba dải cầu vồng màu xanh, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, muốn tránh đi.

Một trận tiếng chuông dồn dập vang lên, tốc độ Bích Chủy Cưu nhất thời chậm lại, ba dải cầu vồng màu xanh đánh ở trên thân Bích Chủy Cưu, một mảng lôi quang màu xanh chói mắt bao phủ thân thể Bích Chủy Cưu.

Vương Trường Sinh há mồm, chín đạo hào quang màu lam bắn ra, bay ra xung quanh.

Hư không vặn vẹo một trận, chợt toát ra lượng lớn hơi nước, phạm vi mười dặm bị một màn nước màu lam thật lớn che kín, mặt ngoài màn nước màu lam hào quang lưu chuyển không ngừng, làm người ta không thấy rõ tình hình bên trong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở Bắc Cương bị nhục, đó là bọn họ bó tay bó chân, không dám lấy thần thông thật sự đối địch. Vương Trường Sinh có chín viên Định Hải Châu, tu luyện lại là công pháp địa phẩm, thực lực không yếu.

Hắn búng ngón tay, một quả cầu kim loại bay ra, hóa thành một con chim loan thật lớn ánh vàng rực rỡ, chính là con rối thú cấp bốn.

Chim loan màu vàng dang đôi cánh, bay về phía lôi quang màu xanh.

Một mảng lớn hào quang không chút dấu hiệu bay ra, chim loan màu vàng vội vàng tránh đi, vẫn đã muộn, một ít hào quang đánh lên trên thân chim loan màu vàng, nhất thời bốc lên một làn khói.

Tiếng xé gió rền vang, một lưỡi đao ánh sáng màu trắng tản mát ra cơn lạnh thấu xương từ Thái Hạo Trảm Linh Đao bay ra, chưa hạ xuống, hơi nước trong hư không ùn ùn kết băng, hóa thành băng vụn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận