Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3022: Thần thông kinh người, Trần Hồng đàm phán (1)

Ánh sáng bạc nhập vào bên trong lôi hải, truyền ra tiếng kim thiết giao kích trầm đục. Giống như chém lên trên tường đồng vách sắt vậy.

Ba đạo độn quang bay ra từ bên trong lôi hải, trong mắt ba người Trần Hồng tràn đầy thần sắc kiêng kị. Ngực trái Đặng Thiên Hâm có một vết thương lớn bằng nắm tay, xung quanh vết thương là một mảng cháy đen.

Kim miết tán và Huyền quang hoá nguyên phù khắc chế đạo pháp thuộc tính lôi, nhưng Tử kim thực lôi cũng không phải là lôi điện thông thường. Vẫn làm bị thương Đặng Thiên Hâm.

Vương Mạnh Bân cũng bị thương, hai bên không ai chiếm được thế thượng phong.

Đặng Thiên Hâm và ông lão áo bào xanh đứng cùng một chỗ, sắc mặt ông lão áo bào xanh ngưng trọng.

Ông lão áo ào xanh bấm niệm pháp quyết, cự bát màu xanh phun ra cuồn cuộn thanh diễm. Hoá thành một con sông màu xanh dài liên miên. Dẫn theo một cỗ nhiệt độ kinh người, bay thẳng đến Vương Mạnh Bân.

Trần Hồng và Đặng Thiên Hâm cũng khống chế bảo vật công kích Vương Mạnh Bân. Một bộ dáng muốn đẩy Vương Mạnh Bân vào chỗ chết.

Vương Mạnh Bân bấm niệm pháp quyết, quanh thân mạnh mẽ xuất hiện vô số phù văn màu bạc. Sau một cái mơ hồ liền hoá thành vô số lôi cầu màu bạc, số lượng hơn một ngàn. Lôi vân trên trời cao kịch liệt quay cuồng, hoá thành một con lôi giao màu bạc dài hơn trăm trượng, bay thẳng đến ba người Đặng Thiên Hâm. Mấy ngàn viên lôi cầu màu bạc cũng theo sát phía sau.

Trong lúc nhất thời, vang lên tiếng gầm rú chói tai, lôi quang chói mắt chiếu sáng phạm vi hơn ngàn dặm. Điện thiểm lôi minh, cuồng phong gào thét, đất đá sụp đổ, cây cối gãy nát. Giống như tận thế vậy.

Đặng Thiên Hâm huy động cây búa vàng trong tay, thả ra hơn trăm đạo phủ nhận thật lớn màu vàng, chém vỡ nát con lôi giao màu bạc. Ông lão áo bào xanh bấm niệm pháp quyết, vô số tia chớp màu xanh sắc lẹm tụ tập đến cùng nhau, hoá thành một mũi tên mù xanh, đánh tan lôi giao màu bạc.

“Đặng đạo hữu, Lâm đạo hữu, cẩn thận.”

Thanh âm dồn dập của Trần Hồng chợt vang lên.

Vừa dứt lời, hư không phía sau bọn họ chợt sáng lên một đạo lôi quang. Vương Mạnh Bân hiện ra, trên lưng có một đôi cánh bằng lôi quang.

Vương Mạnh Bân xuất hiện, há mồm phun ra hai tia chớp mảnh khảnh màu vàng tím. Bay thẳng đến Đặng Thiên Hâm và ông lão áo bào xanh.

Vang lên một tiếng trầm nặng, linh quang hộ thể của hai người giống như giấy vậy, bị xé vỡ nát. Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, trên người có thêm một lỗ máu.

Một viên châu màu đen bay vụt đến, Đặng Thiên Hâm lúc này đã kịp phản ứng lại. Huy động búa vàng trong tay, thả ra một mảng phủ nhận dày đặc màu vàng, bổ về phía viên châu màu đen.

Vang lên một tiếng trầm nặng, viên châu màu đen bạo liệt nổ ra, vẩy ra lượng lớn chất lỏng màu đen.

Trên cánh tay và đùi ông lão áo bào xanh dính một ít chất lỏng màu đen. Chất lỏng màu đen nháy mắt kết băng, băng tầng cũng là màu đen.

Hắn nhướng mày, bấm niệm pháp quyết, quanh thân mạnh mẽ xuất hiện một cỗ hoả diễm màu xanh. Một màn kinh người xuất hiện. Hoả diễm màu xanh giống như gặp phải khắc tinh vậy, đụng phải băng tầng liền dập tắt.

Thân thể ông lão áo bào xanh chợt vỡ nát, từ trong thi thể bay ra một Nguyên Anh nhỏ xíu. Thân thể Đặng Thiên Hâm cũng vỡ nát, Nguyên Anh bay ra từ bên trong cơ thể.

Nguyên Anh của bọn họ vừa rời thể, hai tấm lôi võng màu bạc đã giáng xuống, bao phủ hai Nguyên Anh rồi nhanh chóng co rút lại, bao vây chúng nó thành hai viên cầu. Bay trở về trên tay Vương Mạnh Bân.

Nhục thân của bọn họ bị huỷ, pháp bảo cũng mất đi khống chế, rơi xuống đất.

Vương Mạnh Bân quay đầu nhìn về phía Trần Hồng, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Vương đạo hữu, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Thiếp thân cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”

Trần Hồng tràn đầy sợ hãi, vội vàng giải thích. Nàng rất rõ ràng, nếu thần thông của bằng hữu không thể ngăn cản được chất lỏng màu đen này thì ngay cả linh bảo cũng sẽ không ngăn được.

Trần Hồng bấm niệm pháp quyết, Thanh Vân tháp bay trở về, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.

Hai đạo độn quang bay đến, trong đó có một người là Chung Vân Tú. Người còn lại là một bà lão áo bào vàng mặt đầy nếp nhăn. Bà lão cũng là Hoá thần sơ kỳ, khí tức mạnh hơn Chung Vân Tú một chút.

Sắc mặt Chung Vân Tú tái nhợt, nàng vì thoát vây mà hao tổn không ít nguyên khí.

“Trần phu nhân, Lâm đạo hữu và Đặng đạo hữu đâu?”

Bà lão áo bào vàng nhíu mày hỏi, trong lòng có một dự cảm không lành.

“Nhục thân của bọn họ đã bị ta huỷ diệt rồi, kế tiếp sẽ đến lượt các ngươi.”

Vương Mạnh Bân lạnh lùng nói. Trên trời cao truyền đến tiếng lôi đình đinh tai nhức óc. Một đoàn lôi vân thật lớn xuất hiện trên trời cao. Lôi vân kịch liệt quay cuồng, hình thể tăng vọt.

“Vương đạo hữu dừng tay, việc đâu còn có đó.”

Trần Hồng vội vàng mở miệng, thần sắc lo lắng.

Chó giận cũng có thể nhảy tường, Vương Mạnh Bân có thể giết hai người Đặng Thiên Hâm, cũng có thể giết nàng. Không phải nàng sợ Vương Mạnh Bân, mà là không cần thiết.

“Cái gì? Hắn giết Đặng đạo hữu và Lâm đạo hữu?”

Bà lão áo bào vàng há hốc mồm, trên mặt là thần sắc khó có thể tin tưởng.

Trong mắt đẹp của Chung Vân Tú tràn đầy kinh ngạc. Nàng biết Vương Mạnh Bân có thần thông không tầm thường, nhưng nàng thật sự không ngờ Vương Mạnh Bân có thể lấy một địch ba.

Bạn cần đăng nhập để bình luận