Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2069: Gặp lại Tử Nguyệt tiên tử

Di chỉ Trấn Hải tông, một ngọn núi vạn trượng đâm thẳng vào mây trời, khu vực giữa sườn núi trở lên đều bị một mảng sương mù dày đặc màu trắng che kín, không thấy rõ tình hình trên núi.

Đỉnh núi tọa lạc một tòa trang viên diện tích cực rộng, trong trang viên có thể nhìn thấy lượng lớn con rối thú đang đi lại.

Những con rối thú này trông rất sống động, giống như vật còn sống.

Trong một tòa nhà yên tĩnh, Tử Nguyệt tiên tử ngồi ở bên trong đình đá, bên cạnh có con rối thú hình người đang đứng.

Nàng mặc váy dài màu tím, bộ ngực tựa như muốn xé áo mà ra, mặt trang điểm trang nhã, trên đầu cắm một cây trâm ngọc màu tím, bộ dáng dịu dàng dễ mến.

Công pháp nàng tu luyện giai đoạn đầu tốc độ tu luyện tương đối nhanh, không có bao nhiêu bình cảnh, nhưng giai đoạn sau tốc độ tu luyện khá chậm, nàng so với Vương Trường Sinh tiến vào Nguyên Anh kỳ trước, Vương Trường Sinh tiến vào Nguyên Anh trung kỳ nhiều năm, nàng vẫn như cũ là Nguyên Anh sơ kỳ.

Trừ nguyên nhân công pháp, cũng có quan hệ rất lớn với nàng khổ tâm nghiên cứu khôi lỗi thuật. Nhiều lần đấu pháp, nàng đều thiếu chút nữa chết, thực lực quá kém, cho dù có một món linh bảo Hỏa Tước Phiến trong tay, nàng chưa chắc là đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh khác, nàng trải qua tương đối ít đau khổ, trước khi tiến vào Nguyên Anh kỳ, nàng không cần phát sầu vì tài nguyên tu tiên, Điền Quýnh sẽ giúp nàng thu thập tài nguyên tu tiên.

Bước vào tu tiên giới tới nay, nàng đấu pháp đều là dựa vào con rối thú, thần thông cá nhân lại là thiên hướng phụ trợ. Mọi việc có lợi thì có hại, nàng giai đoạn đầu tốc độ tu luyện tương đối nhanh, thần thông cá nhân yếu một chút cũng rất bình thường.

Trải qua nhiều năm khổ tâm nghiên cứu, trình độ chế khôi của nàng nâng cao không ít, luyện chế ra mấy chục con rối thú bậc ba, tiếc nuối là, không có tài liệu luyện chế con rối thú cấp bốn, nàng không thể luyện chế ra con rối thú cấp bốn, không bột đố gột nên hồ.

Nàng tâm niệm khẽ động, thu hồi thần thức bám vào trên thân lượng lớn con rối thú, con rối thú dừng hoạt động.

“Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Vương sư huynh còn chưa tới, sẽ không là xảy ra chuyện rồi chứ!”

Đôi mắt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử lộ ra vài phần lo lắng, nàng đã hẹn với Vương Trường Sinh, qua mỗi mấy chục năm, Vương Trường Sinh sẽ vận chuyển một lô vật tư tiến vào.

Di chỉ Trấn Hải tông trước mắt có hơn bảy ngàn người, người tu tiên có hơn hai ngàn người. Người phàm còn dễ nói, dù sao di chỉ Trấn Hải tông rất lớn, đất rộng người thưa, nuôi dưỡng mười vạn người phàm cũng không phải vấn đề.

Có chút phiền phức là người tu tiên, người tu tiên không có khả năng luôn ngồi thiền tu luyện, cũng cần đan dược phụ trợ tu luyện, đan dược đều là dùng yêu đan luyện chế. Theo số lượng người tu tiên tăng lên, yêu đan đã sớm dùng hết rồi. Ngoài ra, bọn họ tích trữ một lượng lớn tài nguyên tu tiên, linh dược trăm năm, linh ngư, linh quả vân vân.

So sánh với những thứ này, Tử Nguyệt tiên tử càng thêm lo lắng an nguy của Vương Trường Sinh.

Nếu không phải xảy ra việc gì lớn, Vương Trường Sinh không có thời gian tới đây, Uông Như Yên cũng có thể tới đây chứ! Không lẽ Nhật Nguyệt cung truy tra đến trên người Vương gia rồi?

Tử Nguyệt tiên tử nghĩ đến đây, trong lòng hoảng loạn, lông mày lá liễu nhíu chặt.

Trên thực tế, lấy thực lực cùng mạng lưới quan hệ bây giờ của Vương gia, cho dù Vương Trường Sinh tu luyện là 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, Nhật Nguyệt cung chưa chắc sẽ diệt Vương gia. Nhiều năm trôi qua như vậy, có người đạt được công pháp trấn tông của Trấn Hải tông cũng không kỳ quái, thế lực nhỏ yếu, Nhật Nguyệt cung diệt cũng diệt rồi.

Vương gia có Vạn Kiếm môn cùng Thái Nhất tiên môn làm chỗ dựa, Nhật Nguyệt cung muốn tiêu diệt Vương gia, thật đúng là cần cân nhắc hai môn phái lớn này.

Một điểm mấu chốt nhất, giữa Vương gia cùng Nhật Nguyệt cung không có thù sâu hận lớn. Nói đến cùng, tổ tiên Vương gia chỉ là đệ tử trông coi Tàng Kinh Các, địa vị không quan trọng gì.

Tử Nguyệt tiên tử thì khác, tổ tiên của nàng là truyền công trưởng lão của Trấn Hải tông, còn là đối tượng Nhật Nguyệt cung truy bắt, tằng tổ phụ mẫu, cha mẹ của Tử Nguyệt tiên tử đều chết ở trên tay Nhật Nguyệt cung, nàng cùng Nhật Nguyệt cung có thù sâu hận lớn, Nhật Nguyệt cung là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ngay tại lúc nỗi lòng Tử Nguyệt tiên tử rối như tơ vò, trong lòng của nàng truyền ra một tiếng kèn trầm thấp.

Nàng lấy ra một con ốc biển màu lam to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, tiếng Vương Trường Sinh nhất thời vang lên: “Điền sư muội, đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ? Ta đến thăm muội.”

Tử Nguyệt tiên tử ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen, cười nói: “Ta rất ổn, Vương sư huynh, huynh rốt cuộc đến rồi.”

Nàng lấy ra một tấm trận bàn lấp lánh ánh sáng màu trắng, đánh vào một pháp quyết.

Vương Trường Sinh đứng ở chân núi, nheo mắt lại, nhìn đỉnh núi nơi xa.

Mây mù giữa sườn núi kịch liệt quay cuồng, một cái thang màu trắng dài hơn mười trượng bay ra, rơi ở trước mặt hắn.

Vương Trường Sinh nâng bước đi lên, cái thang màu trắng cuốn hắn về bên trong mây mù.

Hắn cảm giác trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở trong một tòa nhà yên tĩnh, trong sân có nhiều con rối thú, Tử Nguyệt tiên tử ngay tại trước mặt hắn.

Ánh mắt hắn đảo qua con rối thú trong sân, hơi sửng sốt, từ những con rối thú này có thể nhìn ra, Tử Nguyệt tiên tử mấy năm nay không thiếu nghiên cứu khôi lỗi thuật, khó trách nàng vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, không biết là nàng bởi công pháp, hay là nguyên nhân khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận