Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5332: Ngọc Lam Đại Thừa

Tu sĩ Đại Thừa của đại tộc không phải Đại Thừa các tiểu tộc kia có thể so sánh, không phải cùng một cấp bậc.

Đôi mắt thanh niên áo vàng sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, nhìn về phía xa, chỉ vào phía Đông Nam nói: “Kho báu ở trong một thung lũng phía Đông Nam.”

“Ngươi đi tra xét một phen, cẩn thận tránh đi những khe hở không gian kia.”

Đông Sơn phân phó.

Thanh niên áo vàng lên tiếng, bay về phía Đông Nam.

Hắn rất khéo léo tránh được những khe hở không gian kia, thuận lợi đi vào bên trong một thung lũng cỡ lớn, cuối thung lũng là một cửa đá màu vàng thật lớn, phù văn lóe lên, linh khí kinh người.

Tay phải thanh niên áo vàng bổ về phía hư không, vô số ngọn lửa màu đỏ chợt xuất hiện, hóa thành một móng vuốt thú màu đỏ thật lớn, bổ lên cửa đá.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lửa hừng hực bao phủ cửa đá, cửa đá bình yên vô sự. Thanh niên áo vàng cũng không kỳ quái, thúc giục pháp tướng, công kích cửa đá.

Non nửa khắc sau, cửa đá ở trong một tiếng nổ lớn chia năm xẻ bảy.

Thanh niên áo vàng thi triển cho bản thân một đạo phòng ngự, thật cẩn thận đi vào.

Không qua bao lâu, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một đạo hào quang vàng óng thô to phóng lên trời, cắm thẳng vào mây.

Quan Vân Kiêu nhíu mày, nói: “Đáng tiếc, Đông đạo hữu, sớm biết như vậy, không nên để linh thú của ngươi đi tra xét.”

Thạch Kiển tộc quả nhiên bố trí hậu thủ, ở tàng bảo khố bố trí cấm chế mạnh mẽ.

Hư không ngoài ngàn dặm chợt toát ra một mảng hào quang vàng óng, hiện ra bóng dáng thanh niên áo vàng, sắc mặt hơi tái nhợt, hắn đã hóa hình, tự nhiên có bảo vật thế kiếp.

Thanh niên áo vàng hóa thành một đạo hào quang vàng óng, bay vào ống tay áo Đông Sơn.

“Có bảo vật thế kiếp, không có gì to tát cả, Thạch Kiển tộc đã có phòng bị, Diệp gia khẳng định cũng sẽ có phòng bị.”

Xi Huyên nhíu mày nói.

“Diệp gia đã ngã xuống năm vị tu sĩ Đại Thừa, cho dù có lực lượng che giấu, chẳng lẽ so với Thạch Kiển tộc còn mạnh hơn? Hơn nữa, chúng ta có ba món Huyền Thiên chi bảo, cũng không sợ bọn họ. Quan đạo hữu, nơi này giao cho ngươi, chúng ta tới Bắc Hàn Băng Nguyên đối phó Diệp gia.”

Đông Sơn trầm giọng nói, cho dù không chiếm được bao nhiêu tài nguyên tu tiên, có thể tiêu diệt thêm một ít tu sĩ Đại Thừa cũng tốt, để thế lực khác thấy kết cục của đắc tội bọn họ.

Quan Vân Kiêu gật gật đầu, một lần này phối hợp Thang tộc, bọn họ là hoàn toàn xé rách da mặt với Thạch Kiển tộc, nếu là không thể tiêu diệt toàn bộ tu sĩ Đại Thừa của Thạch Kiển tộc, về sau bọn họ phải xui xẻo.

Chín vị Đại Thừa bọn Đông Sơn rời khỏi nơi đây, lưu lại mấy người bọn Quan Vân Kiêu.

Âm Mị tộc ra lệnh một tiếng, chủng tộc phụ thuộc xuất động lượng lớn cao thủ, đối phó chủng tộc phụ thuộc của Thạch Kiển tộc, Đại Thừa Thạch Kiển tộc giống như biến mất, một ít tộc nhân trung tâm cũng không thấy bóng dáng.

...

Huyền Linh đại lục.

Thanh Hồng đảo, hòn đảo Vương gia khống chế.

Vương Vĩnh Thiên đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, nhìn về phía mây sét bảy màu trên bầu trời, sắc mặt ngưng trọng.

Vương Ngọc Lam đang trùng kích Đại Thừa kỳ, đưa tới chín đạo thần lôi bảy màu.

Từng tia sét bảy màu hạ xuống, bổ vào bên trong một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, đất rung núi chuyển, lôi quang bảy màu bao phủ toàn bộ thung lũng, khói bụi đầy trời.

Sau khi tia sét bảy màu thứ tám hạ xuống, mây sét bảy màu giống như nước sôi quay cuồng lăn lộn, hóa thành một con lôi phượng bảy màu hình thể thật lớn, từ trên cao lao xuống, tốc độ đặc biệt nhanh.

Lôi phượng bảy màu vừa tới gần thung lũng trăm trượng, hàng vạn đạo hào quang màu bạc nhỏ bé bắn ra, nghênh đón.

Lôi phượng bảy màu đánh tan đại bộ phận hào quang màu bạc nhỏ bé, thân thể cũng bị hào quang màu bạc xuyên thủng, thủng trăm ngàn chỗ.

Một tiếng nổ qua đi, lôi quang bảy màu chói mắt lao vút lên, khói bụi đầy trời.

Một lát sau, khói bụi tan đi, lôi quang cũng đã biến mất, thung lũng san thành bình địa.

Vương Ngọc Lam đứng ở trong một cái hố khổng lồ bốc khói đen, sắc mặt tái nhợt, trên người tản mát ra một luồng linh áp dọa người, nàng đã thuận lợi tiến vào Đại Thừa kỳ.

Vương Vĩnh Thiên từ trên trời giáng xuống, đáp ở trước người Vương Ngọc Lam.

“Chúc mừng nha! Ngọc Lam!”

Vương Vĩnh Thiên vui mừng vô cùng, hướng Vương Ngọc Lam chúc mừng.

“Rốt cuộc tiến vào Đại Thừa kỳ rồi.”

Vương Ngọc Lam khẽ thở ra một ngụm khí đục, vẻ mặt kích động.

“Nơi này giao cho ngươi, gia chủ.”

...

Vương Ngọc Lam nói một tiếng, rời khỏi nơi đây.

Bắc Hàn Băng Nguyên, Diệp gia.

Cửa một gian mật thất mở ra, Diệp Tuyền Cơ đi ra, trên ngực có thêm một cái khóa ngọc màu đen.

Nàng thuận lợi luyện chế ra một món thượng phẩm thông thiên linh bảo Trấn Hồn Tỏa khắc chế thần hồn công kích, có kỳ hiệu ngăn cản thần hồn công kích.

Diệp Tuyền Cơ lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết, thanh âm ngạc nhiên lẫn vui mừng của Diệp Vân Thước vang lên: “Tuyền Cơ lão tổ, bọn Vân Phi đã trở lại, Vương đạo hữu và Trần đạo hữu cũng có mặt.”

“Đưa bọn họ tới chỗ ở của ta, ta có lời hỏi bọn họ.”

Diệp Tuyền Cơ phân phó.

“Vâng, Tuyền Cơ lão tổ.”

Diệp Vân Thước đáp ứng.

Không qua bao lâu, Diệp Vân Thước, Diệp Vân Phi, Vương Thanh Sơn cùng Trần Nguyệt Dĩnh đi vào.

Diệp Vân Phi hỗ trợ, Vương Thanh Sơn rất thuận lợi lấy được món Huyền Thiên tàn bảo Thanh Long Kiếm kia, đã luyện hóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận