Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1779: Tâm ma kiếp của Minh Nhân (1)

Diệp Hải Đường có Kim Phách Ngọc Phật Bội trong tay, thủ đoạn của quỷ tu không làm gì được nàng, dùng pháp bảo không có vấn đề.

Diệp Hải Đường bị dọa nhảy dựng, không cần nàng ra tay, Vạn Quỷ Lệnh tự động từ trên tay nàng bay ra, đón đỡ ba thanh phi đao màu đen.

Keng keng!

Vài tiếng trầm đục vang lên, ba thanh phi đao màu đen bay ngược đi, Triệu Mị Nhi từ trong Vạn Quỷ Lệnh bay ra, ánh mắt dừng ở mảng hư không nào đó.

Nàng hít sâu một hơi, thân thể kịch liệt bành trướng lên, biến thành một quả cầu màu xanh thật lớn.

Tiếng xé gió vang lên mãnh liệt, hư không vặn vẹo một trận, từng phát đao gió màu xám thổi quét ra, lao thẳng đến chém vào mảng hư không nào đó.

Gió âm mãnh liệt, vô số tảng đá màu đen bay lên, đón đỡ đao gió màu xám.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, tảng đá màu đen bị đao gió màu xám dày đặc chém vỡ nát, bụi đất bay lên.

Trịnh Cổ Kỳ nhìn Triệu Mị Nhi, trợn mắt há hốc mồm, hắn vô luận như thế nào cũng không thể ngờ được, mới mấy tháng không gặp, Diệp Hải Đường đã có thêm một quỷ vật Nguyên Anh kỳ.

Triệu Mị Nhi há mồm phát ra một tiếng quỷ khóc bén nhọn đến cực điểm, không dứt bên tai, khi xa lúc gần.

Nhất thời gió âm mãnh liệt, trong phạm vi trăm dặm nổi lên từng trận cuồng phong, lượng lớn quỷ vật cấp thấp từ bốn phương tám hướng chạy tới, số lượng phải tính hàng ngàn.

Còn không chỉ vậy, hư không vặn vẹo một trận, từng làn sóng âm màu xám thổi quét ra, thổi quét thẳng về phía Trịnh Cổ Kỳ.

Trịnh Cổ Kỳ cảm giác đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng hốt, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, một áp lực mạnh mẽ ập vào mặt.

Tay phải hắn bổ về phía hư không, ánh sáng trắng lóe lên, một đao xương màu trắng dài hơn trăm trượng bay ra.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất qua đi, đao xương màu trắng chém vỡ hết sóng âm màu xám, một làn sóng khí mạnh mẽ khuếch tán ra, nước biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên sóng biển cao mấy chục trượng.

Một trận gió âm thổi qua, Triệu Mị Nhi chợt xuất hiện ở phía sau Trịnh Cổ Kỳ, móng tay của nàng biến thành tối đen như mực, sắc bén vô cùng.

Trịnh Cổ Kỳ cũng phát hiện Triệu Mị Nhi phía sau, lão đang muốn làm phép công kích Triệu Mị Nhi, một giọng nói tràn ngập dụ hoặc ghé vào tai lão vang lên; “Phu quân, thiếp thân tới hầu hạ ngươi, ngươi cái gì cũng không cần cử động, thiếp thân sẽ hầu hạ ngươi thật thoải mái.”

Trịnh Cổ Kỳ nghe được lời này, bên tai vang ong ong, đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng hốt, lão chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một cái tay quỷ ánh sáng xanh lục lập lòe xuyên qua ngực mình, cầm lấy một cái Nguyên Anh loang lổ.

“Ngươi...”

Vẻ mặt Trịnh Cổ Kỳ đầy hoảng sợ, lão căn bản không thể ngờ được mình thua nhanh như vậy. Lão căn bản không biết, Triệu Mị Nhi là quỷ tu tu luyện mấy ngàn năm, có công pháp quỷ đạo chuyên môn, không phải là quỷ vật Nguyên Anh kỳ bình thường.

Triệu Mị Nhi há mồm nuốt lấy Nguyên Anh của Trịnh Cổ Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Hải Đường trợn mắt há hốc mồm. Nàng biết Triệu Mị Nhi thực lực hơn người, nhưng nàng cũng không ngờ, Triệu Mị Nhi giết chết Trịnh Cổ Kỳ nhanh như vậy.

Triệu Mị Nhi cuốn đi tài vật trên người Trịnh Cổ Kỳ, trở lại bên người Diệp Hải Đường.

“Đi thôi! Giải quyết rồi.”

Diệp Hải Đường hồi lâu sau mới phản ứng lại, thu hồi tài vật, thu Triệu Mị Nhi về bên trong Vạn Quỷ Lệnh. Nàng hạ quyết tâm, không thể tùy tiện thả ra Triệu Mị Nhi, để tránh Triệu Mị Nhi tu vi quá cao cắn trả nàng, cùng một chỗ với một quỷ tu sống mấy ngàn năm, nàng cả ngày lo lắng đề phòng.

Diệp Hải Đường hóa thành một luồng hào quang màu đen, bay ra bên ngoài.

...

Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.

Lấy đỉnh núi cao nào đó toàn thân màu đỏ làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm, không trung lơ lửng vô số linh quang năm màu, giống như các ngôi sao trên trời.

Một ngọn núi trồng đầy kỳ hoa dị thảo, đỉnh núi có một đình đá màu xanh.

Từ Tử Hoa và Tây Môn Phượng đứng ở trong đình đá, Tây Môn Phượng mặt đầy u sầu, Từ Tử Hoa sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm một đám lôi vân màu đen trên bầu trời.

Vương Minh Nhân bế quan hơn ba mươi năm, rốt cuộc đưa tới Nguyên Anh lôi kiếp.

Đỉnh núi màu đỏ có một tòa cung điện màu đỏ ánh đỏ lưu chuyển không chừng, ở gian mật thất nào đó.

Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, đôi mắt khép hờ, ngũ quan có chút vặn vẹo, tựa như đang thừa nhận thống khổ nào đó.

Lúc này, hắn đang độ tâm ma quan.

Tâm ma là cửa ải khó khăn lớn nhất của Kết Anh, nếu là vượt qua một cửa ải này, hắn tỷ lệ Kết Anh rất lớn.

...

Hẻm núi hoang vắng nào đó, Vương Minh Nhân, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đang vây công một ông lão áo bào đỏ mặt mày hồng hào.

Trong tay ông lão áo bào đỏ nắm một cây cờ phướn màu đỏ dài hơn một trượng, phát ra từng đám lửa màu đỏ, bảo vệ bản thân.

Một con mãng xà khổng lồ màu trắng phần thân thô to mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra mười mấy cái cọc băng màu trắng.

Một tràng tiếng trầm đục vang lên, ngọn lửa màu đỏ quanh thân ông lão áo bào đỏ tán loạn hơn phân nửa, .

Một tràng tiếng xé gió vang lên, một mảng lớn mũi tên màu vàng ròng từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến, đánh lên hộ thể linh quang ngoài thân ông lão áo bào đỏ, hộ thể linh quang của ông lão áo bào đỏ ảm đạm xuống. Đúng lúc này, mũi tên màu vàng ròng hóa thành những con kiến màu vàng ròng, bò ở trên hộ thể linh quang của ông lão áo bào đỏ, điên cuồng gặm cắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận