Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5869: Nhất Đao bị thương (2)

Lấy trạng thái bây giờ của bọn họ, cũng không sợ đám người Lý Thương Hải làm khó dễ.

“Vị đạo hữu này, xin hỏi đây là nơi nào?”

Vương Thanh Sơn khách khí hỏi, hắn cũng không rõ mình ở nơi nào, bị hỗn độn thú đuổi giết, bọn họ chỉ lo chạy trốn, muốn quay về Hạo Dương thành cũng không dễ dàng.

“Tại hạ Lý Thương Hải, nơi này là Thương Lan thảo nguyên, cách một tòa “Hoàng” thành gần nhất cũng mấy ngàn vạn ức dặm, may mà nơi này không có bộ lạc lớn của hỗn độn thú, đều là bộ lạc nhỏ, thường xuyên có thể phát hiện hỗn độn thú lạc đàn.”

Lý Thương Hải vừa nói, vừa lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, ném cho Vương Thanh Sơn.

“Đa tạ, Lý đạo hữu, một chút tâm ý, xin đừng ngại.”

Vương Thanh Sơn cảm ơn một tiếng, lấy ra một viên tinh hạch không màu, ném cho Lý Thương Hải, hỏi đường cho một viên tinh hạch không màu, đã tính là thù lao rất hậu hĩnh rồi.

Lý Thương Hải cũng không khách khí, nhận tinh hạch.

Vương Thanh Sơn bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh hướng về nơi xa bay đi, lóe lên vài cái liền biến mất ở phía chân trời. Nửa ngày sau, con thuyền bay màu xanh xuất hiện ở trên không một quả đồi thấp. Vương Thanh Sơn bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh chậm rãi hạ xuống.

Vương Anh Kiệt lấy ra một quả cầu kim loại lóe ra hào quang màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, quả cầu kim loại nhất thời bừng sáng, ở trong một tiếng cơ quan vang, hóa thành một con rối thú xuyên sơn giáp thật lớn.

Hắn đánh vào một đạo pháp quyết, bụng con rối thú xuyên sơn giáp hiện ra một cửa vào lớn mấy trượng, bọn họ đi vào, cửa khép lại.

Ngoài thân xuyên sơn giáp nở rộ hào quang màu vàng, chui vào lòng đất

Vương Thanh Linh lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra linh quang, đánh vào một đạo pháp quyết, không qua bao lâu, trên mặt gương xuất hiện khuôn mặt của Vương Mạnh Bân.

“Mạnh Bân, các ngươi thế nào rồi?”

Vương Thanh Linh hỏi.

“Nhất Đao thất lạc với chúng ta, hỗn độn thú truy kích chúng ta tương đối nhiều, hắn và ta lưu lại cản phía sau, đánh một lúc hắn liền thất lạc với ta, bây giờ còn chưa liên hệ được.”

Vương Mạnh Bân nhíu mày nói.

“Cái gì? Không liên hệ được?”

Vương Thanh Linh nhíu mày, cái này cũng không phải là tin tức gì tốt.

“Các ngươi giờ ở nơi nào? Hải Đường cùng Hồng Tuyết không có việc gì chứ?”

Vương Thanh Linh truy hỏi.

“Không sao, bọn họ rất khỏe, Thanh Linh lão tổ, các ngươi thế nào rồi?”

Vương Mạnh Bân mở miệng hỏi.

“Chúng ta không có gì đáng ngại, trước mắt ở Thương Lan thảo nguyên, trong thời gian ngắn không quay về được, tính điều dưỡng một đoạn thời gian lại chạy về, các ngươi thì sao?”

Vương Thanh Linh hỏi.

Chúng ta đang ở trên đường quay về Hạo Dương thành.

Vương Mạnh Bân nói.

“Vậy thì tốt, các ngươi bảo vệ tốt Hạo Dương thành, đừng để Mạnh Ngọc Điệp tìm được kẽ hở, chúng ta tiếp tục liên hệ Nhất Đao.”

Vương Thanh Linh phân phó.

“Ta biết rồi.”

Vương Mạnh Bân đáp ứng.

Hàn huyên chốc lát, Vương Thanh Linh thu hồi Truyền Tiên Kính.

Có Vương Mạnh Bân, Liễu Hồng Tuyết và Diệp Hải Đường tọa trấn Hạo Dương thành, không có vấn đề lớn, điều bọn họ bây giờ cần phải làm là tìm được Vương Nhất Đao.

Vương Thanh Bạch lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết, hơn nửa canh giờ sau, mặt gương cũng chưa có phản ứng.

“Chữa thương trước đi! Cách một đoạn thời gian liên hệ Nhất Đao một phen, hy vọng có thể liên hệ được hắn.”

Vương Thanh Sơn nói.

Ba người bọn Vương Anh Kiệt gật gật đầu đáp ứng.

Vương Anh Kiệt phụ trách cảnh giới, ba người bọn Vương Thanh Linh dùng đan dược, vận công luyện hóa dược lực chữa thương.

Ba ngày sau, Vương Thanh Sơn lấy ra ngọc giản màu xanh, thần thức chìm vào trong đó, xem xét bản đồ.

Dựa theo bản đồ biểu hiện, bọn họ nếu muốn quay về Hạo Dương thành, có thể một mực hướng đông, phải xuyên qua một ít địa bàn hỗn độn thú chiếm cứ, có thể đi đường vòng, nhưng cần càng nhiều thời gian hơn.

Vương Thanh Bạch lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết, mặt gương chợt mơ hồ, có thể nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Đao.

Vương Nhất Đao khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt uể oải, bộ dáng vừa thấy là biết bị trọng thương.

“Thế nào? Nhất Đao, không có việc gì chứ?”

Vương Thanh Bạch quan tâm hỏi.

“Chưa chết, mất một tay.”

Vương Nhất Đao nói, giọng điệu vô lực.

“Không phải để ngươi mang theo một bộ Hỗn Độn giáp trụ sao? Sao còn có thể như vậy?”

Vương Thanh Bạch nhíu mày nói.

“Hỗn độn thú quá nhiều, không có Hỗn Độn giáp trụ, cháu đã chết.”

Vương Nhất Đao nói.

“Ngươi bây giờ ở nơi nào? Chúng ta đi qua đón ngươi.”

Vương Thanh Bạch nói, tình huống Vương Nhất Đao bây giờ quá kém, phải tìm được gã.

“Một cái hang động trong lòng đất của Bạch Mã sơn mạch.”

Vương Nhất Đao trả lời.

“Bạch Mã sơn mạch? Cách nơi này rất xa, chúng ta lập tức đi qua, ngươi đừng chạy lung tung, cứ ở tại chỗ.”

Vương Thanh Sơn phân phó.

“Vâng.”

Vương Nhất Đao đáp ứng.

Vương Thanh Bạch dặn dò vài câu, thu hồi Truyền Tiên Kính

“Đi, chúng ta hội hợp với Nhất Đao trước.”

Vương Thanh Sơn phân phó.

Vương Anh Kiệt bấm pháp quyết, con rối thú xuyên sơn giáp sáng lên hào quang màu vàng lóa mắt, nhanh chóng tiến lên, biến mất ở trong lòng đất.



Bạch Mã sơn mạch kéo dài mấy trăm ức dặm, từ trên cao nhìn xuống, giống một con tuấn mã màu trắng, bởi vậy mà được đặt tên.

Mấy bộ lạc hỗn độn thú ngay tại Bạch Mã sơn mạch, hiếm có tu sĩ nào dám đến nơi đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận