Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4642: Tích tộc phục kích

Chỉ thấy ngọn núi nhỏ màu trắng sau khi phát ra hào quang màu trắng chói mắt, hình thể tăng vọt, nện xuống thẳng mặt, còn chưa hạ xuống, hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng, nhiệt độ đột nhiên giảm.

Chín vòi rồng cùng ngọn núi khổng lồ màu trắng va chạm, nhanh chóng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, chín vòi rồng biến thành cột băng màu trắng, nhanh chóng vỡ tan tành.

Pháp tướng Kỳ Lân phun ra một đạo hào quang màu lam, nâng ngọn núi khổng lồ màu trắng, không cho nó rơi xuống.

Một ánh lửa màu đỏ ập đến trước mặt, Bích U Mãng vội vàng phun ra một đạo hào quang màu lam, đánh tan ánh lửa màu đỏ, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ.

Đao gió màu xanh đầy trời bắn nhanh đến, pháp tướng Kỳ Lân phun ra một quầng sáng màu lam, đao gió màu xanh nhập vào quầng sáng màu lam, tán loạn hết.

Một cây trường thương hào quang màu lam lưu chuyển không chừng từ trên trời giáng xuống, khí thế như cầu vồng, lao thẳng đến Bích U Mãng, nơi đi qua, hư không truyền ra một đợt tiếng xé gió chói tai, mặt đất nứt toác ra, xuất hiện từng vết nứt to dài.

Trường thương màu lam đánh tan quầng sáng màu lam, lao thẳng đến Bích U Mãng.

Bích U Mãng đang muốn tránh đi, mặt đất lại truyền đến một trọng lực mạnh mẽ, giống như có một bàn tay vô hình, ấn nó trên mặt đất, không thể động đậy.

Bích U Mãng tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn đối kháng.

Trường thương màu lam đánh lên trên đầu Bích U Mãng, truyền ra một tiếng vang trầm, Bích U Mãng phát ra tiếng nữ tử kêu thảm thiết thống khổ.

Trên đầu Hám Thiên Thương là luyện vào Thiên Hồn Thần Tinh, mang theo thần hồn công kích.

Ngọn núi khổng lồ màu trắng nở rộ linh quang, nện thẳng mặt, hư ảnh Kỳ Lân bị ngọn núi khổng lồ màu trắng đập vỡ nát, Bích U Mãng một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, thân thể run nhè nhẹ.

Ngọn núi khổng lồ màu trắng nện ở trên thân Bích U Mãng, đất rung núi chuyển, hơn phân nửa ngọn núi khổng lồ màu trắng lún vào lòng đất.

Pháp tướng chưa ngưng luyện, chỉ dựa vào thần thông của mình, Bích U Mãng căn bản không phải đối thủ của Vương Trường Sinh, huống chi còn có Liệt Hỏa Kiêu cùng Thanh Phong Cưu giúp đỡ.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, ngọn núi khổng lồ màu trắng bay lên, có thể nhìn thấy trên mặt đất có một cái hố khổng lồ, trong hố có một đống thịt nát.

Đống thịt nát đó phát ra một đợt hào quang màu lam, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.

“Thân thể tự lành!”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, yêu thú cá biệt có được thân thể tự lành, không ngờ Bích U Mãng có được loại thể chất này.

Không qua bao lâu, thịt nát liền khép lại, Bích U Mãng hiện ra, nhưng khí tức của nó có chút suy yếu, hiển nhiên tự lành cần hao tổn không ít nguyên khí.

Năng lực khôi phục của thân thể tự lành rất mạnh, nói là bất tử bất diệt, giết thêm vài lần, vẫn như cũ có thể giết chết.

Hám Thiên Thương đột nhiên đảo qua, đầu thương một lần nữa đánh ở trên đầu Bích U Mãng, Bích U Mãng một lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, thân thể run lên.

Ngọn núi khổng lồ màu trắng nở rộ linh quang, nện xuống lần nữa.

Ầm ầm ầm, cái hố khổng lồ càng lớn hơn nữa.

Ngọn núi khổng lồ màu trắng bay lên, Bích U Mãng biến thành một đống thịt nát, mặt ngoài có lượng lớn băng vụn màu trắng, giữa những mảnh thịt nát kia có thể nhìn thấy các tia sáng màu lam, một lần nữa tụ tập lại, tốc độ khép lại so với một lần trước đã chậm hơn một chút.

Vương Trường Sinh lấy ra Kim Ô Đăng, đánh vào một pháp quyết, một ngọn lửa màu vàng thổi quét ra, nhập vào trong thịt nát.

Ầm ầm ầm, thịt nát bốc lên một làn khói đen, tốc độ khép lại càng chậm hơn. Một con mãng xà cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một quầng sáng màu lam từ trên trời giáng xuống, bao phủ mãng xà cỡ nhỏ, quấn vào trong một cái bình ngọc màu lam, bình ngọc màu lam bay trở về trên tay Vương Trường Sinh.

Đúng lúc này, hư không nổi lên dao động, một móng vuốt thú màu đỏ bỗng dưng hiện lên, bổ về phía thiên linh cái của Vương Trường Sinh, đồng thời không trung sáng lên hai đạo linh quang màu trắng, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh toát ra hào quang màu lam chói mắt, đón đỡ móng vuốt thú màu đỏ, đánh nó vỡ nát.

Vô số hơi nước màu lam toát ra, hóa thành một bức tường nước màu lam cao hơn ngàn trượng, che ở trước mặt Vương Trường Sinh.

Hai đạo hào quang màu trắng đánh trúng tường nước màu lam, nháy mắt kết băng, rất nhanh, tường băng vỡ tan tành.

Đỉnh đầu Vương Trường Sinh nổi lên một đợt gợn sóng, một tòa tháp khổng lồ hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng bỗng dưng hiện lên, phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ về phía Vương Trường Sinh.

Một cây cờ phướn màu xanh bay vút đến, sau khi nhoáng lên một cái ở trên không, dòng không khí của không trung phụ cận ngừng lưu động, một lực lượng giam cầm vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, tựa như muốn giam cầm Vương Trường Sinh.

“Phong hệ thần thông!”

Vương Trường Sinh cười lạnh một tiếng, lấy ra Định Phong Châu, đánh vào một pháp quyết, Định Phong Châu nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, lực lượng giam cầm biến mất không dấu vết.

Vương Trường Sinh vung hai cánh tay, theo một đợt tiếng xé gió vang lên, quyền ảnh màu lam dày đặc bắn ra, đánh nát quầng sáng màu đỏ, lục tục đánh lên tòa tháp khổng lồ màu đỏ.

Sau tiếng “Phành phành” trầm đục, tòa tháp khổng lồ màu đỏ bay ngược đi, lắc lư lảo đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận