Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2246: Thanh Sơn xuất quan (2)

“Vậy thì tốt, Thanh Thuân cũng đã ăn vào Thất Tinh Đan. Đông Hoang đại loạn, nói không chừng Nam Hải cũng sẽ loạn, thời buổi rối loạn, các con khỏi sớm một chút tương đối tốt hơn.”

Uông Như Yên dịu dàng nói. Tam Nguyên Hộ Tâm Đan quá quý giá rồi, chỉ có một viên, cho ai dùng cũng không thích hợp, huống chi bây giờ là thời buổi rối loạn, giữ lại Tam Nguyên Hộ Tâm Đan, thời khắc mấu chốt có thể phát huy tác dụng trọng đại.

“Mẹ, cha cùng thất ca còn chưa xuất quan sao? Thập muội cũng chưa xuất quan?”

Vương Thanh Thiến đứng dậy, tò mò hỏi.

“Bọn họ đều đang bế quan, cha con không tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, tuyệt đối sẽ không xuất quan. Thanh Sơn bế quan hơn bốn mươi năm rồi, Thanh Linh bế quan hơn ba mươi năm, nhắm chừng bọn họ xuất quan sớm hơn một chút.”

Uông Như Yên có chút không xác định nói. Nàng đột nhiên cảm ứng được cái gì, lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, đánh vào một pháp quyết, giọng nói dồn dập của Vương Mạnh Phần chợt vang lên: “Lão tổ tông, người Thái Nhất tiên môn tới, dẫn đầu là Mạnh Thiên Chính.”

Mạnh Thiên Chính là bạn lâu năm của Vương gia, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên còn chưa Kết Đan đã từng gặp Mạnh Thiên Chính.

Mạnh Thiên Chính tới bái phỏng, có thể là cầu viện, nếu là như thế, chiến sự kịch liệt bao nhiêu chứ!

“Biết rồi, ngươi tự mình mời Mạnh đạo hữu vào, không thể chậm trễ, ta lập tức đi qua.”

Uông Như Yên phân phó, ăn của người ta thì không thể cứng rắn được, mới từ trên tay Thái Nhất tiên môn đạt được đan dược cấp bốn, nếu Thái Nhất tiên môn xin giúp đỡ, Vương gia thật sự không tiện từ chối.

Uông Như Yên dặn dò vài câu, rời khỏi mật thất.

Không qua bao lâu, Uông Như Yên xuất hiện ở phòng nghị sự, một đạo hào quang màu đỏ bay vào, chính là Mạnh Thiên Chính.

Mạnh Thiên Chính sắc mặt nghiêm túc. Đông Hoang Yêu tộc một lần này xâm nhập dị thường kịch liệt, không giống với trước kia, Nhân tộc thương vong thê thảm nặng nề. Vương gia đã phát triển lên, thực lực không kém, Thái Nhất tiên môn muốn mời Vương gia hỗ trợ.

Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, Mạnh Thiên Chính nói tới việc chính: “Vương phu nhân, ngươi hẳn là nghe nói rồi chứ! Đông Hoang Yêu tộc bạo động, hơn mười quốc gia bị Yêu tộc đoạt được rồi, chúng ta từ các nơi điều động nhân thủ về cứu viện, nhưng như muối bỏ biển, hy vọng quý tộc có thể ra tay giúp đỡ.”

Phân đà Thái Nhất tiên môn phân tán ở các nơi ùn ùn điều động nhân thủ, về cứu viện Đông Hoang, nhà nếu đánh mất, vậy còn ra sao nữa.

“Thế công của Yêu tộc mạnh như vậy? Hơn mười quốc gia đều bị lấy rồi?”

Uông Như Yên kinh ngạc nói. Nàng có chút khó xử, chiến sự kịch liệt như vậy, tu sĩ Nguyên Anh cũng có khả năng ngã xuống, nàng cần lưu thủ Thanh Liên đảo, đám người Vương Thu Minh, Vương Mạnh Bân kết anh còn chưa đến trăm năm, Diệp Hải Đường kết anh hơn trăm năm, nhưng nàng thân là lực lượng bí ẩn của Vương gia, sẽ không xuất hiện ở trên mặt bàn, phái ai đi là một vấn đề.

Mạnh Thiên Chính nhíu mày, Vương gia bây giờ binh hùng tướng mạnh, nếu Vương gia từ chối xuất binh viện trợ, vậy là nuôi kẻ vô ơn rồi.

“Đông Hoang Yêu tộc làm loạn? Xem ra trước đó còn chưa đánh ngã bọn họ.”

Một giọng nam tử đầy hùng hậu chợt vang lên, vừa dứt lời, một bóng người khôi ngô đi đến. Người tới dáng người cao gầy, áo sam màu xanh, ngũ quan tuấn lãng, đeo một thanh phi kiếm màu xanh, chính là Vương Thanh Sơn.

Bế quan mấy chục năm, Vương Thanh Sơn thuận lợi tiến vào Nguyên Anh trung kỳ. Hắn tìm hiểu Thái Nhất kiếm bích, lĩnh ngộ một bộ kiếm trận, đang lo không có cơ hội thi triển, vừa lúc nương cơ hội một lần này thử một lần uy lực kiếm trận.

“Thanh Sơn, cháu đã xuất quan! Quá tốt rồi.”

Uông Như Yên vui mừng vô cùng, nếu Vương Thanh Sơn dẫn đội, hẳn là không thành vấn đề.

Mạnh Thiên Chính nhìn thấy Vương Thanh Sơn, ngoài kinh ngạc, cũng có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng. Nói thật, Vương gia tuy nhiều tu sĩ Nguyên Anh, tiếng tăm lớn nhất là Thanh Liên tiên lữ, tiếp theo là Thanh Liên Kiếm Tôn cùng Bách Linh tiên tử, người khác cũng không nổi tiếng. Nếu là Vương Thanh Sơn đồng ý dẫn đội trợ giúp, vậy không còn gì tốt hơn.

“Cửu thẩm, cháu dẫn người đi một chuyến đi! Không cùng tộc ta lòng nhất định khác, Đông Hoang Yêu tộc làm loạn, cháu thân là một phần tử của Nhân tộc, đúng ra nên góp sức. Cháu dẫn theo đám người Mạnh Bân, Thu Minh tới Đông Hoang trợ giúp đi!”

Vương Thanh Sơn nghiêm mặt nói. Đây là một lần thời cơ tốt để luyện binh, người chết là khẳng định, sống sót chính là tinh anh.

Lửa thử vàng gian nan thử sức, một lần này Đông Hoang Yêu tộc làm loạn, đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, chưa chắc không phải một lần kỳ ngộ.

Loạn thế xuất hiện kiêu hùng, có người thừa dịp loạn tiến vào cảnh giới cao hơn, có người tránh mà không chiến, cũng có người thân tử đạo tiêu.

Uông Như Yên gật gật đầu, dặn dò: “Được, các cháu đi đường cẩn thận, mang nhiều người một chút đi! Rèn luyện bọn họ một phen cũng tốt. Đúng rồi, mang thêm mấy bộ con rối đi.”

“Cháu biết rồi, cửu thẩm.”

Vương Thanh Sơn đáp ứng, hắn nói với Mạnh Thiên Chính: “Mạnh đạo hữu, ngươi chờ một lát, ta điều động tộc nhân cần một chút thời gian.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận